Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1988. Hi sinh thầm lặng

“Nhụy Nhụy tỷ, ngươi nói, thật sự bác Lang chết là do già sao?” Lam Lam nhìn Ninh Nhụy Nhụy, rõ ràng nàng vẫn khó mà tiếp thu lời giải thích như vậy.
“Đương nhiên...” Lúc này, giọng nói của Hạ Thiên vang lên, nhưng hắn không thể nói hết lời, bởi vì đúng lúc này, một đôi tay ngọc trắng mềm, bưng kín miệng của hắn.
“Đừng nói chuyện.” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên, sau đó mới lấy tay ra, thế là, Hạ Thiên không nói cái gì nữa.
“Lam Lam, ta không biết Bác Lang của ngươi có chết do già hay không, nhưng Hạ Thiên cũng nói vậy, nên chắc là không sai đâu, chúng ta vẫn nên nghe ngài trưởng thôn của ngươi, nhanh chóng an táng cho bác Lang của ngươi đi, nếu không thì, nó ở bên ngoài như vậy sẽ không phải chuyện tốt.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng nói.
“Được, tốt, ta, ta không muốn chôn bác Lang ở nơi khác, ta muốn chôn nó ở nhà ta.” Lam Lam lau nước mắt: “Nhụy Nhụy tỷ, ngươi nói ta có thể chôn bác Lang trong sân nhà của ta được không?”
“Được, ngươi muốn như thế nào cũng được.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Chúng ta sẽ giúp ngươi.”
“Không, ta muốn một mình an táng cho bác Lang thật tốt.” Lam Lam lắc đầu: “Nhụy Nhụy tỷ, ngươi giúp ta một chút, giúp ta khiêng bác Lang vào trong sân được không?”
Tất nhiên Ninh Nhụy Nhụy lập tức đáp ứng, sau đó, nàng và Lam Lam cùng nhau mang con chó săn vào trong sân, sau đó, Lam Lam bắt đầu một mình đào hố trong sân.
Loại chuyện đào hố này, đối với Hạ Thiên thì rất dễ dàng, Ninh Nhụy Nhụy cũng không khó, nhưng đối với một cô bé mười tuổi bình thường như Lam Lam thì không phải là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì Lam Lam kiên trì muốn tự mình đào, Ninh Nhụy Nhụy không đi quấy rầy nàng, nàng lôi Hạ Thiên ra ngoài sân, hiển nhiên sợ hắn nói lung tung.
“Tiểu muội chân dài, rõ ràng con chó kia bị độc chết, tại sao cô phải nói là do chết già chứ?” Lúc này, Hạ Thiên buồn bực hỏi Ninh Nhụy Nhụy: “Có phải cô ở lâu với tiểu lừa gạt Thuần Thuần kia nên cũng biến thành người thích gạt rồi không?”
“Chính ngươi mới là một đại lừa gạt!” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên: “Ngươi đừng quan tâm tới chuyện vì sao chó săn chết, tóm lại ngươi đừng có nói lung tung là được.”
“Bởi vì, hẳn là Ninh tiểu thư đã nhìn ra, thật ra con chó là do ta hạ độc chết.” Một giọng nói truyền tới từ phía bên cạnh, bây giờ bọn hắn ở bên ngoài sân, cách Lam Lam khá xa, cho nên không cần lo lắng Lam Lam có thể nghe được đoạn bọn hắn nói chuyện.
Nếu như Lam Lam thật sự có thể nghe được, e rằng lúc này cũng sẽ không liều mạng tự mình đào hố.
Nói chuyện không phải ai khác, chính là ông trưởng thôn kia.
“Ninh tiểu thư, thật ra, ta muốn nói thật với Lam Lam, nhưng ta không muốn để cho nàng càng thêm đau lòng.” Trưởng thôn lại mở miệng nói: “Ta đã nói với ngươi, một con chó săn sẽ không bảo vệ được Lam Lam, ngươi xem, ta là lão đầu tử sắp chết, cũng có thể hạ độc chết chó săn, ta không biết nên giúp Lam Lam thế nào, đây là chuyện cuối cùng có ta thể làm.”
“Trưởng thôn, ngươi yên tâm, ta sẽ cho người an bài Lam Lam thật tốt.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng thở dài, thật ra nàng vừa mới đoán, ngược lại không ngờ trưởng thôn lại dứt khoát thừa nhận như vậy, mà nàng cũng không cần hỏi đã biết vì sao trưởng thôn làm như vậy.
Lam Lam không có cách nào mang theo chó săn đi vào trong thành thị mà sinh hoạt, mà Lam Lam cần phải rời khỏi thôn, chó săn vừa chết, như vậy, tất cả chướng ngại đều tiêu trừ.
Thật ra, không phải là không có biện pháp khác giải quyết vấn đề này, nhưng đối với vị này lão trưởng thôn này thì đây là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
“Vậy ta an tâm rồi.” Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó, hắn lập tức xoay người đi đến một nơi khác.
“Hắn cũng muốn chết.” Lúc này, Hạ Thiên nói một câu.
“Cái gì?” Ninh Nhụy nhụy khẽ giật mình.
“Hắn cũng đã uống thuốc độc, nhưng vẫn còn có thể sống mấy giờ.” Hạ Thiên giải thích.
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn ngơ, vốn nàng vô ý thức muốn Hạ Thiên đi cứu người, nhưng rất nhanh nàng đã nghĩ đến, nếu trưởng thôn đã muốn tự sát thì Hạ Thiên có cứu cũng vô dụng. Hơn nữa, trước đó Hạ Thiên cũng đã nói, ông trưởng thôn này, vốn đã sắp phải chết.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Ninh Nhụy Nhụy có loại cảm giác hoảng hốt, ông trưởng thôn này, vì Lam Lam mà đã làm tất cả những chuyện hắn có thể làm, bao gồm cả trả giá bằng tính mạng của hắn, nhưng, người chân chính biết những chuyện này, có lẽ cũng chỉ có nàng.
Cùng lúc đó, Y Tiểu Âm ở cách đó mấy ngàn dặm, phát hiện chỗ ở của mình có khách không mời mà đến, nhưng lần này, nàng không quá khẩn trương, bởi vì người này chính là Triệu Vũ Cơ lần trước nàng đã gặp.
“Lại có chuyện gì sao?” Giọng nói của Y Tiểu Âm hơi lạnh nhạt, nhưng trong đó cũng có chút cảm giác bất lực, nàng biết, Triệu Vũ Cơ xuất hiện ở đây thì chỉ có một cái khả năng, bởi vì Hạ Thiên.
“Xuất hiện một vài biến cố, ít nhất hơn mười tu tiên giả đi tới thế giới này, khả năng tấn công của bọn hắn rất mạnh, hơn nữa, còn có cao thủ rất mạnh, bởi vì một số nguyên nhân nên tạm thời ta không thể giết bọn hắn.” Triệu Vũ Cơ nói nhanh: “Nhưng ta không thể tùy ý để Hạ Thiên tiếp tục chậm rãi tìm kiếm cơ duyên ở đó, chúng ta cần nghĩ biện pháp, tăng tốc độ tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Ngươi có biện pháp gì không?” Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, lập tức bổ sung: “Nếu như biện pháp tu luyện là ta phải phối hợp với hắn thì không cần nói, ta sẽ không đồng ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận