Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3838: Ngươi đã chọn một con đường chết

“Hai người các ngươi tuyệt đối không ngờ rằng ta vẫn chưa chết, đúng không?”
Người đến chính là Bạch Thiên Hào. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thiên, sau đó liếc nhìn Ninh Nhụy Nhụy. Phát hiện nàng không phải Dương San, cơn giận trong lòng ông ta càng sâu hơn: “Mẹ nó, lại đổi sang một mỹ nữ tuyệt sắc khác.”
“Thằng ngu ngươi đã không chết, vậy thì nên tìm nơi hẻo lánh mà tránh nạn, âm thầm cảm thấy may mắn.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tại sao ngươi cứ nhất định phải chạy đi tìm cái chết? Đúng là đầu óc không được bình thường.”
Bạch Thiên Hào nghe xong, không khỏi biến sắc, tức giận mắng: “Tiểu tử, ngươi tự cho mình là vô địch thiên hạ, đúng không?”
“Đây là sự thật, không phải tự cho.” Hạ Thiên vẫn bình tĩnh dùng cơm.
“Con mẹ ngươi!” Bạch Thiên Hào nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh như nước của Hạ Thiên, tức đến muốn nổ phổi, đưa tay quét sạch thức ăn trước mắt Hạ Thiên. Đáng tiếc lại quét không trúng.
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ngươi không cảm thấy quấy rầy người khác ăn cơm là một hành vi rất không lễ phép sao?”
“Đây là nhà của ta.” Bạch Thiên Hào ngang tàng mắng Ninh Nhụy Nhụy: “Ta không có mời các ngươi đến, bây giờ ta cũng có thể đuổi các ngươi ra ngoài.”
“Chỉ sợ ngươi không có tư cách này.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Bạch gia dường như không phải ngươi làm chủ.”
“Nhưng bây giờ thì phải.” Bạch Thiên Hào cười lạnh: “Lão đầu tử kia đã già nên sớm hồ đồ rồi, lại nghiêng về phía người ngoài các ngươi, không xứng làm gia chủ. Lúc trước ông ta không chết là do ông ta mạng lớn. Bây giờ ông ta không thể không chết.”
Ninh Nhụy Nhụy nghĩ đến một việc: “Ngươi phái người theo dõi cha ngươi, còn có gia gia của ta?”
“Hắc hắc, đại mỹ nữ, ngươi quá bảo thủ rồi.” Bạch Thiên Hào cười gằn: “Không phải theo dõi mà là giải quyết. Ban đầu ta chỉ muốn để lão gia tử ta quy thiên, gia gia ngươi lại đi theo bên cạnh, vậy chỉ có thể xem như ông ta không may mắn.”
Ninh Nhụy Nhụy nghiến chặt răng, tức giận trừng mắt với Bạch Thiên Hào: “Dám đụng đến một sợi lông của gia gia ta, ngươi đừng trách ta chém ngươi thành muôn mảnh.”
“Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngay cả tức giận cũng có thể đẹp mắt đến như vậy.” Bạch Thiên Hào nhìn chằm chằm mặt Ninh Nhụy Nhụy, càng nhìn càng thích: “Bổn thiếu gia quyết định từ bỏ Dương San, chuyển sang theo đuổi ngươi. Đại mỹ nữ, chỉ cần ngươi đồng ý bỏ tên nhà quê kia đi với ta, nói không chừng ta có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi đã chọn một con đường chết.”
Bạch Thiên Hào giận dữ, tiện tay rút súng chỉ vào Hạ Thiên, quát lớn: “Nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng. Nếu con mẹ nó ngươi còn xen vào, ngươi có tin bây giờ ta một phát bắn nổ đầu ngươi không?”
“Quả nhiên ngu ngốc thì không bao giờ tiếp nhận bất cứ bài học nào. Sai lầm trước đó đã phạm qua, bây giờ lại còn phạm nữa.” Hạ Thiên lắc đầu: “Thứ nhất, súng vô dụng đối với ta. Thứ hai, người cầm súng chỉ vào ta chỉ có một kết cục, ngươi nên đi mua cho mình một cái quan tài tốt tốt một chút.”
“Tiểu tử, ta thích loại người khoác lác đến tận trời như ngươi.” Bạch Thiên Hào nghe xong, không khỏi cười ha hả: “Đúng, trước đó ta đã thua một lần trong tay ngươi. Sáng hôm nay, khi ta vừa tỉnh lại, ta còn nghe nói đám người đại ca cũng chết trong tay ngươi. Tuy nhiên, lần này thì khác, ta đã mời sát thủ đến, tuyệt đối có thể trị ngươi đến sít sao.”
Hạ Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh: “Có đúng như vậy không? Vậy ngươi bảo tên sát thủ đó ra tay đi, để cho ta mở mang tầm mắt.”
“Đây chính là yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi có đến chỗ của Diêm Vương, ngươi cũng đừng cáo trạng ta.” Bạch Thiên Hào không tin tiểu tử kia tuyệt không sợ chết, nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên, đúng là hắn không hề sợ hãi. Điều này càng làm cho ông ta thêm nổi nóng.
Hạ Thiên cũng không trả lời, chỉ hờ hững ngáp một cái, ý khinh thường lộ rõ trên nét mặt.
Bạch Thiên Hào giận điên lên, nghiến răng quát: “Lão Lôi, ngươi có nghe hay không? Tiểu tử kia muốn mở mang tầm mắt, ngươi hãy thể hiện sức mạnh của mình đi, để bổn thiếu gia không bị mất mặt.”
“Đến rồi.”
Một lão đầu hói cao chưa đến một mét tư chậm rãi bước lên, rút hai cái bình từ trong ngực ra, ném lên mặt bàn, toét miệng nói: ‘Hào thiếu gia, chỉ bằng hai bình thuốc này của lão Lôi ta, cũng đủ cho hắn cảm nhận một chút xuống địa ngục là tình huống như thế nào.”
“Thuốc gì của ngươi cũng đều vô dụng đối với ta.” Hạ Thiên nói: ‘Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, không ai hiểu về độc dược bằng ta.”
Bạch Thiên Hào cười nhạo: ‘Ha ha, không ai hiểu độc dược hơn so với ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là Đổng Vương đệ nhất thiên hạ sao?”
“Tiểu tử, ngươi vừa mở miệng đã thấy ngươi sợ rồi.” Lão Lôi đầu trọc cười hắc hắc: “Lão Lôi ta cũng không nói đây là độc dược. Ngươi đừng nói là thần y, cho dù ngươi chính là thần tiên cũng không chống cự nổi hai cái bình nhỏ này.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên cũng chẳng cảm thấy hứng thú.
Ninh Nhụy Nhụy không kiên nhẫn được nữa. Nàng nói với Hạ Thiên: “Chàng có nói gì với ông ta cũng vô dụng thôi, cứ xử lý thẳng tay là được.”
“Tiểu muội chân dài, nàng nói đúng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đúng là không cần thiết phải nói mấy lời vô dụng với bọn họ làm gì.”
Bạch Thiên Hào lạnh lùng nói: “Bây giờ các ngươi chết chắc rồi. Lão Lôi, mở bình ra đi, ta muốn tận mắt nhìn xem bọn họ sống không bằng chết, sau đó quỳ dưới đất cầu ta giết bọn họ.”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên lui hai bước, từ trong ngực lấy ra một viên dược hoàn ném vào trong miệng, sau đó thối lui đến cửa gian phòng ngoài.
Người sau lưng ông ta cũng làm động tác y hệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận