Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3351: Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?

“Đừng chém, pháo hoa bắn cũng đã bắn rồi, ngươi còn muốn làm gì?” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, đến trước mặt Tào lão đầu, đưa tay đá gãy thanh kiếm trong tay lão, sau đó một cước đạp bay lão ra ngoài.
Luồng kiếm khí giống như có GPS định vị, tự động chém về phía Hạ Thiên.
“Chủ nhân của ngươi bay mất rồi, ngươi còn ở đây làm gì nữa?” Hạ Thiên nhếch miệng, tùy ý giơ tay lên, nắm chặt kiếm khí lẫm liệt kia.
Tào Thiển Thiển cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong lòng càng lúc càng tò mò. Hạ Thiên rốt cuộc là ai?
Hạ Thiên nói: “Pháo hoa thì nên nổ, sau đó biến thành ánh sáng đủ mọi màu sắc trên trời.”
Nói xong, hắn đột nhiên dùng lực, bóp nát kiếm khí.
Kiếm khí giống như mảnh vụn văng tứ tung.
Trong đó có mấy sợi kiếm khí khá lớn giống như pháo hoa, sau khi hiện lên hào quang sáng chói thì không thể làm gì khác hơn là rơi xuống.
“A!”
Một âm thanh như có như không truyền đến.
Lỗ tai Tào Thiển Thiển khẽ động, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng nào đó, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi có nghe tiếng hét thảm nào đó hay không?”
“Nghe.” Mắt Hạ Thiên cũng nhìn về phía bên kia, khí tức quen thuộc truyền đến từ bên đó.
Trong lúc Hạ Thiên đang muốn chạy đến đó, một bóng người bay đến, kiếm quang sắc bén bổ vào eo của hắn.
“Hạ Thiên, ngươi đứng lại đó cho ta.” Người kia còn hét lớn với Hạ Thiên một tiếng.
Hạ Thiên một cước đạp bay người đến, khó chịu nói: “Thằng ngu ngươi còn chưa chịu xong đúng không? Muốn chết thì nói thẳng, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi.”
Người đến chính là nam thanh niên tóc trắng bên ngoài cửa thanh đồng lúc trước, trấn thủ sứ đương thời của Tào gia, Tào Tùy Tâm.
“Ngươi tự tiện phá hư phong giới môn của Tào gia chúng ta, ta có trách nhiệm phải giết ngươi. Nếu không, Tào gia ta còn mặt mũi nào mà tồn tại.” Tào Tùy Tâm nắm chặt Thanh Công kiếm, đưa tay trực chỉ Hạ Thiên: “Nào, đường đường chính chính chiến với ta một trận. Ngươi thắng, ta không dây dưa ngươi nữa. Ta thắng, ngươi phải quỳ xuống sám hối với Tào gia, sau đó nhận lấy cái chết.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên không rảnh phản ứng loại người đầu óc có bệnh này.
Tào Thiển Thiển nhìn thấy đường huynh đồng tộc, lập tức nói: “Đường ca, việc này thôi đi. Hạ Thiên làm như vậy là có nguyên nhân, không phải cố ý…”
“Ngươi im đi.” Tào Tùy Tâm tức giận hét lên với Tào Thiển Thiển: “Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Người này phá hủy phong giới môn, khiến Tào gia phải hổ thẹn, ngươi còn đi cùng với hắn.”
Tào Thiển Thiển vốn muốn nhắc nhở vị đường huynh này đừng tự rước lấy nhục, kết quả còn bị chửi té tát vào mặt, tâm trạng cũng có chút khó chịu.
“Xưa nay ta không biết phong giới môn, cũng không biết thủ hộ sứ là gì.” Tào Thiển Thiển cố nén cơn tức giận, tiếp tục thuyết phục Tào Tùy Tâm: “Nhưng ta biết đó chỉ là một cánh cửa mà thôi, chẳng liên quan gì đến vinh dự của Tào gia. Ngươi không cần thiết phải vì một cánh cửa mà mất đi tính mạng.”
“Vốn tưởng rằng ngươi là do bị bắt, nghĩ không ra ngươi lại nối giáo cho giặc.” Tào Tùy Tâm nghe Tào Thiển Thiển nói xong, lại càng thêm phẫn nộ: “Ngươi quả thật là sỉ nhục của Tào gia, ngươi cũng xứng với họ Tào sao?”
Tào Thiển Thiển im bặt, cũng biết hoàn toàn không thể câu thông với loại người toàn cơ bắp, đành nói: “Được rồi, ngươi cứ tự nhiên.”
“Hừ, ngươi cút sang một bên cho ta, chờ ta giết Hạ Thiên xong, ta sẽ mở từ đường xử trí ngươi.” Tào Tùy Tâm hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Tào Tùy Tâm ta từ trước đến nay không chiếm tiện nghi của người khác. Ngươi hãy dùng vũ khí sở trường nhất của ngươi chiến một trận với ta.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đối phó với loại ngớ ngẩn như ngươi không cần vũ khí.”
“Dõng dạc.” Tào Tùy Tâm quát lớn một tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng trước đó chiếm được chút lợi lộc của ta thì cho rằng thực lực của mình cao hơn ta. Khi đó, ta chỉ sợ thương vong người vô tội, cho nên ta chỉ dùng một phần mười thực lực mà thôi.”
“Ừm, cũng không khác gì lắm.” Hạ Thiên tùy ý trả lời: “Ta chỉ dùng một phần vạn.”
“Đánh rắm.” Tào Tùy Tâm nghe xong, lại càng thêm tức giận. Hắn ta cho rằng Hạ Thiên đang cố ý sỉ nhục hắn ta: “Phụ thiên kiếm khí, trùng tiêu nhi khởi.”
Hạ Thiên cau mày: “Tại sao lại là chiêu này? Các ngươi không còn chiêu nào khác đúng không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tào Tùy Tâm sửng sốt: “Một chiêu này là chiêu thức lợi hại nhất phụ thiên kiếm khí của Tào gia chúng ta. Ngoại trừ đích mạch Tào gia, chưa từng truyền ra bên ngoài, ngươi thấy được từ đâu?”
“Vừa rồi có một lão đầu nhi sử dụng chiêu này.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Lão đó đã bị ta đạp bay rồi, ngươi có thể đi tìm khắp nơi, nói không chừng có thể tìm được.”
Tào Tùy Tâm nghe xong, không khỏi cười ha hả: “Đúng là buồn cười. Ngươi tự đại cũng phải có giới hạn chứ. Một thức phụ thiên kiếm khí mạnh nhất, cho dù là tu tiên giả Kim Đan kỳ viên mãn cũng không dám đón đỡ, ngươi thì tính là gì.”
“Là thật đó.” Tào Tùy Tâm thở dài nói với Tào Tùy Tâm: “Chiêu này vô dụng thôi, ta khuyên ngươi đừng tự rước lấy nhục.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế.” Tào Tùy Tâm hiển nhiên không tin Tào Thiển Thiển: “Hắn đang phát xuân thu đại mộng, ngươi cũng còn chưa tỉnh ngủ sao? Phụ thiên kiếm khí chỉ có chính mạch Tào gia chúng ta biết dùng, hơn nữa bên trong chính mạch, ngoại trừ tiên tổ Tào Kiếm thánh sáng lập phụ thiên kiếm khí, chỉ có ta mới biết sử dụng. Ngươi không phải muốn nói tiên tổ Tào Kiếm thánh đã đến đây chứ? Đúng là buồn cười, ha ha ha ha.”
Tào Thiển Thiển chậm rãi gật đầu: “Đúng, chính là tiên tổ Kiếm thánh Tào Cát Lợi.”
“Ha…” Tiếng cười của Tào Tùy Tâm lập tức im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận