Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3972: Ngươi không khoác lác thì sẽ chết à?

Nghe được âm thanh này, mọi người đều biết là Hạ Thiên đến.
Quả nhiên, một giây sau, Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ đều cảm thấy bên hông xiết chặt, một gương mặt cười hì hì xuất hiện giữa các nàng.
Hạ Thiên kích động hôn mỗi người một cái: “Muội muội chân dài, vợ đại yêu tinh, hai nàng có nhớ ta không?”
“Đang nghĩ xem khi nào thì ngươi bị người ta đánh chết.”
Dạ Ngọc Mị có chút ghét bỏ lau nước bọt trên mặt: “Ngươi đến đây làm gì?”
Hạ Thiên vẫn cười hì hì như cũ: “Đương nhiên là biết các nàng nhớ ta, cho nên ta cố ý đến đây làm dịu mối tương tư của các nàng.”
“Thần tướng bên kia giải quyết hết rồi sao?”
Triệu Vũ Cơ hỏi thẳng điểm mấu chốt.
“Chỉ là một tên thần tướng ngu ngốc mà thôi, ta tiện tay đã có thể giải quyết.”
Hạ Thiên hờ hững nói.
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không khoác lác thì sẽ chết à?”
“Cửu nha đầu, tại sao nàng cũng ở đây thế?”
Hạ Thiên nhìn A Cửu, cười nói: “Nàng không cần ăn dấm. Thời gian trước ta cũng đã ở với nàng mấy ngày rồi mà.”
A Cửu thấy hắn nói ra chuyện riêng trước mặt nhiều người như thế, lập tức nổi giận, rống to: “Hạ Thiên, ngươi câm miệng cho ta.”
“Được, được, không ăn dấm là được rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, không nói tiếp nữa, quay sang nhìn cung chủ Thiên Cung: “Ngươi hình như xinh đẹp hơn so với trước đó. Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi có phương pháp bí mật cải thiện nhan sắc sao?”
Cung chủ Thiên Cung cười nhạt: “Hạ tiên sinh nói đùa, nữ nhân của ngươi người nào mà không phải quốc sắc thiên hương. Chút tư sắc đó của ta còn có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi sao?”
“Có thể lọt, đương nhiên có thể lọt.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta vì dung mạo của ngươi xinh đẹp, cho nên trước đây ta mới nhiều lần nể mặt ngươi như thế.”
“Vậy thì đa tạ Hạ tiên sinh khen ngợi rồi.” Cung chủ Thiên Cung cũng không tiếp chiêu.
Hạ Thiên yên lặng nhìn cung chủ Thiên cung, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.
Trước kia, hắn hoàn toàn không phát hiện được cảm giác quen thuộc này, nhưng sau khi hắn có kiếp lực, trong nháy mắt hắn liền phát hiện có chỗ không đúng.
Cung chủ Thiên Cung vẫn duy trì lịch sự, cười nói: “Hạ tiên sinh, xin hỏi tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
“Thế nào, ta không thể nhìn sao?”
Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Nhìn ngươi bình tĩnh như vậy, hẳn ngươi nên quen thuộc rồi mới đúng chứ?”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên đáp lại: “Ta vẫn luôn ở trong cung, rất ít khi ra ngoài, cũng không có người nào dám ngẩng đầu nhìn ta như thế.”
Hạ Thiên hỏi tiếp: “Nếu ngươi rất ít khi đi ra ngoài, vì sao ta lại có cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt.”
“Bởi vì trước đó chúng ta đã gặp nhau mấy lần.” Cung chủ Thiên Cung vẫn duy trì nụ cười từ đầu đến cuối.
“Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái.”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm mặt cung chủ Thiên Cung: “Trước kia, khi ta gặp ngươi, ta không hề có cảm giác quen thuộc này. Bây giờ lại có, nhất định là ngươi có thay đổi gì đó.”
Nói xong, bàn tay của hắn dịch chuyển khỏi lưng Dạ Ngọc Mị, chậm rãi đưa về phía mặt cung chủ Thiên Cung.
“Ngươi đúng là quỷ đói háo sắc, cũng không cân nhắc trường hợp.”
Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, trực tiếp gạt bàn tay heo ăn mặn kia, tức giận nói: “Được rồi, nếu ngươi có ý đồ với nàng ấy, ngươi chờ giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.”
Triệu Vũ Cơ phụ họa: “Đúng vậy. Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng tìm ra địch nhân, sau đó giải quyết hết.”
“Người kia đâu?”
Hạ Thiên nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi: “Thần tướng chỗ mọi người… tên gì?”
Dạ Ngọc Mị đáp: “Man Sơn thần tướng.”
“Man Sơn thần tướng?”
Hạ Thiên lặp lại một lần, sau đó lắc đầu: “Hắn ta nhất định không có học thức rồi, cái tên khó nghe muốn chết.”
“Ngươi mới là không có học thức đấy.”
Dạ Ngọc Mị trừng Hạ Thiên thêm cái nữa, sau đó thúc giục: “Ngươi bớt làm màu ở đây đi. Ngươi đến đây, nhất định có cách đối phó người này, vậy thì ngươi đừng lãng phí thời gian nữa. Mau bắt đầu đi.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Muội muội chân dài, vẫn là nàng hiểu ta.”
“Chàng có cách đối phó hắn ta sao?”
Triệu Vũ Cơ có chút hiếu kỳ hỏi: “Không biết là phương pháp gì, chàng mau nói nghe một chút đi.”
“Phương pháp này thật ra rất đơn giản.”
Hạ Thiên thoải mái nói: ‘Đám thần tướng đó cũng chỉ là Độ Kiếp Kỳ, cũng không thua kém mọi người bao nhiêu. Sở dĩ bọn họ khó đối phó là vì bọn họ có kiếp lực. Cho nên, chỉ cần mọi người cũng có kiếp lực, bọn họ sẽ chỉ là cái rắm, có thể thả ra bất cứ lúc nào.”
“Nói một hồi cũng chỉ là nói nhảm.”
Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó giơ cái bình trong tay lên: “Ngươi cho rằng ta cầm cái này là muốn làm gì? Xịt nước hoa sao?”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười, giải thích thay cho Dạ Ngọc Mị: “Thật ra, trong khoảng thời gian tiến vào Độ Kiếp Kỳ, chúng ta mơ hồ cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt tồn tại, chỉ là không biết nên gọi là gì, cũng không biết nó sinh ra như thế nào.”
“Trong khoảng thời gian này, ta, Dạ Ngọc Mị, còn có Nguyệt Thanh Nhã đều đang nghiên cứu sức mạnh này. Cơ nữ hoàng thậm chí còn lật xem tất cả cổ tạ trong thư quán hoàng triều, dự định tìm chút vết tích nào đó. Đáng tiếc, chúng ta vẫn không có thu hoạch gì.”
“Cho đến hôm nay, khi gặp được Man Sơn thần tướng, trong khoảnh khắc giao thủ với hắn ta, ta và Ngọc Mị đã cảm nhận được luồng sức mạnh kia là cái gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận