Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3381: Có người đang giả thần giả quỷ

Mạc thúc vuốt mặt, lẩm bẩm: “Hy vọng bọn họ không phải là đám người kia. Nếu không, sẽ không dễ xử lý. Người nam nhìn không đơn giản, còn có Ninh tiểu thư kia nữa, nhìn rất quen mặt, chỉ là ta không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp nàng ta ở đâu.”
….
Sau khi thấy Mạc thúc đi rồi, Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn người thanh niên nông thôn tên Cửu Vạn: “Ngươi tên Cửu Vạn đúng không?”
“Đúng, ta, ta tên Cửu Vạn. Cửu Vạn trong mạt chược, đồng trong cửu đồng, à không phải, cửu trong cửu đồng, vạn trong đích vạn.” Cửu Vạn lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như thế, khi nói chuyện có chút không được lưu loát.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp: “Ngươi có quan hệ như thế nào với Mạc thúc? Là thân thích sao?”
“A, không phải, ông ấy là thôn bá, ta chỉ là người cùng thôn.” Cửu Vạn trả lời.
Bé ngoan nghe xong, không thể nín được cười: “Sớm biết các ngươi quay video rất thú vị, không nghĩ rằng người thật cũng thú vị đến như vậy.”
“Nào có, nào có.” Cửu Vạn nghe tiểu mỹ nữ khích lệ, lập tức có chút xấu hổ, nhưng lời nói lại có chút khoe khoang: “Không phải ta khoác lác, nội dung sáng kiến những video mà Mạc thúc đã quay đều do ta nghĩ ra. Bình thường ông ấy có công việc của mình, rất bận rộn, làm sao có thời gian mà làm những thứ này, còn không phải nhờ ta hết sao?”
Khi nói, Cửu Vạn vô thức nhìn xung quanh một cái, không thấy bóng dáng Mạc thúc, hắn ta mới âm thầm thở phào một hơi.
“Vậy ngươi rất lợi hại rồi. Vì sao ngươi không tự xây dựng một kênh cho mình?” Bé ngoan mỉm cười đề nghị.
Cửu Vạn nghe xong, cũng có chút động tâm nhưng ngoài mặt lại cười khan: “Ta chỉ có ý tưởng thôi chứ không có khả năng quay. Hơn nữa, ta còn phải đi theo Mạc thúc để kiếm cơm.”
“Các ngươi quay video, nguyên liệu nấu ăn đều là đi cướp sao?” Bé ngoan đột nhiên hỏi đến một vấn đề mà nàng khá quan tâm.
“Không thể nào.” Cửu Vạn xấu hổ cười một tiếng, giải thích với bé ngoan: “Đây cũng chỉ là để gia tăng hiệu quả cho tiết mục, nhưng đều bí mật trả tiền đằng sau. Những hương thân hương lý cũng rất phối hợp.”
Bé ngoan lại hỏi: “Ngươi cũng là cảnh sát à?”
“Đúng, ta… a, ta không phải.” Cửu Vạn đang định gật đầu, bỗng nhiên ngơ ngác một chút rồi lại lắc đầu: “Ta không có việc làm trong thôn. Mạc thúc thấy ta không có việc gì để làm, cho nên đã mang ta theo.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Mấy ngày nay các ngươi có phát hiện điều gì kỳ quái không?” Nếu bọn họ đã ở gần đây, điều này nói rõ gần đây nhất định có một phong giới môn. Như vậy, những ngày vừa qua có thể sẽ xuất hiện một số dị tượng.
“Kỳ, chuyện kỳ quái?” Biểu hiện của Cửu Vạn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, ánh mắt di chuyển một cách không được tự nhiên: “Không, không có.”
Bé ngoan cười nói: “Vậy chính là có rồi. Có phải ngươi cảm thấy chúng ta là người xấu, cho nên đề phòng chúng ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm nhận được, không khỏi mỉm cười: “Có phải Mạc thúc đã dặn ngươi cái gì rồi không?”
“A, không phải, cũng không có.” Cho dù Cửu Vạn có chút khôn vặt nhưng dù sao hắn ta cũng là thanh niên nông thôn, liên tiếp bị hai mỹ nữ thúc hỏi, rất nhanh có chút không chống đỡ nổi.
Loại phủ nhận này thật ra chính là biến tướng của thừa nhận.
“Vì sao ông ấy lại có suy nghĩ đó chứ?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không rõ: “Chúng ta cũng không phải người xấu, hơn nữa cũng vừa đến đây.”
Bé ngoan nhìn ra được chút gì đó, cười nói: “Không phải ông ấy xem chúng ta thành gián điệp chứ?”
Cửu Vạn cũng không biết nên nói cái gì, có chút không chống đỡ được: “Cái này, ta, ta không biết.”
“Bọn họ coi chúng ta là người xấu đấy.” Lúc này, Hạ Thiên lên tiếng: “Mạc thúc đó đã đi gọi người, đoán chừng lát nữa sẽ đến bắt chúng ta.”
“A, cái này…” Cửu Vạn thấy đối phương đã khám phá kế hoạch của bên mình, nhất thời không biết phải làm sao.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không muốn làm khó hắn ta, nàng chỉ muốn biết vì sao mà thôi: “Ngươi có thể nói rõ nguyên nhân được không?”
“Là, là như vầy, mấy ngày nay thường xuyên có ngư dân mất tích. Có người tình cờ nhìn thấy có một nam hai nữ lạ mặt đã từng xuất hiện gần đây.” Cửu Vạn rốt cuộc không nhịn được, thành thật nói rõ với ba người Ninh Nhụy Nhụy: “Các ngươi đúng lúc cũng là một nam hai nữ, hơn nữa còn rất lạ, lại đột nhiên xuất hiện. Cho nên Mạc thúc mới hoài nghi các ngươi.”
“Có bao nhiêu ngư dân mất tích? Tình huống cụ thể như thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi quan tâm: “Ngoại trừ chỉ biết là một nam hai nữ thì không còn manh mối gì khác nữa à?”
Cửu Vạn ngước mặt lên, chăm chú suy nghĩ, sau đó đáp: “Cũng không phải là không có, có mấy thôn dân từng vác cuốc đuổi theo bọn họ, về sau còn nói là bọn họ biến thành sương mù rồi biến mất. Mạc thúc nói chuyện này quá nực cười, cho nên không có tin.”
Ninh Nhụy Nhụy hoài nghi là âm hồn bên trong tàn cảnh U Minh tràn ra ngoài, bắt ngư dân đoán chừng chính là mượn xác trùng sinh. Nếu không bắt lại bọn chúng, đúng là sẽ di hại vô tận.
“Việc này chúng ta không thể ngồi xem mặc kệ được.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Chúng ta nhất định phải bắt lấy ba âm hồn này. Nếu chúng ta mặc kệ, thôn dân nơi này sẽ gặp nguy hiểm.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này không có âm hồn, chỉ có người đang giả thần giả quỷ mà thôi.”
“Giả thần giả quỷ?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói là ai vậy?”
“Gà!” Lúc này, Mạc thúc một tay nhấc con gà la hét chạy đến: “Gà, gà đến rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận