Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2643: Có quỷ mới tin muội

“Ngươi mang thứ này về đi.”
Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện trước người Phó Thiên Trác, cười hì hì đặt tay lên vai hắn ta, ngân châm giữa ngón tay lóe lên, cố định hắn ta đứng im tại chỗ, thuận tiện cho những luồng ánh sáng màu vàng đang bạo tẩu đập vào cơ thể của hắn ta.
“Cái tên điên này.” Sắc mặt Phó Thiên Trác bị dọa đến trắng bệch, đưa tay vỗ một chưởng về phía Hạ Thiên: “Ngươi bỏ tay ra.”
Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn uể oải như cũ, nhẹ nhàng đẩy chưởng kình của Phó Thiên Trác ra, còn ngáp một cái: “Môn chủ ngươi còn kém một bậc so với Ứng Thiên Vương.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng có khinh người quá đáng.” Phó Thiên Trác phát hiện hắn ta không thoát khỏi khống chế của Hạ Thiên. Quan trọng hơn, ánh sáng màu vàng trong cơ thể ngày càng hừng hực. Nếu không hóa giải, hắn ta sẽ bạo thể mà chết. “Giết ta, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại ngươi sẽ trở mặt càng nhiều hơn với Thiên Cung, cần chi ngươi phải phạm sai lầm chứ.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Xử lý ngươi chỉ là việc thuận tay, có chỗ tốt hay không chỗ tốt gì chứ. Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Phó Thiên Trác thật sự nghĩ mãi cũng không rõ, cũng không phải hắn ta đánh giá thấp thực lực của Hạ Thiên, mà là hắn ta đã sinh ra ngộ phán về tính cách của Hạ Thiên.
Phó Thiên Trác xem ra, Hạ Thiên có được thực lực cường đại như thế, nhất định hắn sẽ có dã tâm rất lớn. Hắn ta tự nhận mình là nhân vật kiêu hùng, thậm chí trước khi đến, hắn ta còn dự đoán tình cảnh cùng chung chí hướng với Hạ Thiên.
Kết quả, hiện thực như tát vào mặt hắn ta một bạt tai. Hoàn toàn không có chuyện như vậy. Hắn ta và Hạ Thiên chẳng những nước đổ đầu vịt, không có chủ đề chung, Hạ Thiên lại còn một lời không hợp ra tay hạ sát hắn ta, khiến cho hắn ta trăm mối không có cách giải.
“Nói xong chỗ tốt còn nói đến có ý gì. Quả nhiên là một kẻ ngốc.” Hạ Thiên nhìn Phó Thiên Trác như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ta đã từng nói, người dám uy hiếp ta và người phụ nữ của ta, kết quả chỉ có một, không có ngoại lệ.”
“Hạ Thiên, ngươi dám?” Phó Thiên Trác cảm nhận không ổn. Hạ Thiên vừa mới buông tay, ánh sáng màu vàng trong cơ thể hắn ta bắt đầu bạo tẩu, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội phản ứng.
Hạ Thiên phủi tay, cười hì hì: “Trên thế giới này không có chuyện gì mà ta không dám làm.”
“A!”
Phó Thiên Trác kêu thảm một tiếng. Một số ánh sáng màu vàng phóng ra từ cơ thể hắn ta. Trong lúc hắn ta sắp sửa bị xé thành ngàn vạn mảnh vỡ, hắn ta bỗng lấy mấy viên thuốc từ trong ngực ra. Sau khi uống vào, cả người giống như cái bóng, tiêu tán vô hình.
“Ngươi để hắn ta chạy sao?” Ninh Nhụy Nhụy đuổi theo, tò mò hỏi.
Hạ Thiên khinh thường: “Hắn ta muốn chạy, không phải sẽ dẫn bản tôn của hắn ta ra sao?”
“Bản tôn?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, đưa mắt nhìn về phía xa: “Ngươi nói vừa nãy chính là phân thân?”
“Đương nhiên! Tuy tên ngốc này hơi vô dụng, nhưng nói thế nào cũng là Môn chủ, hắn ta nào để chúng ta bắt dễ dàng như vậy.” Hạ Thiên đưa tay ôm lấy eo Ninh Nhụy Nhụy, chậm rãi nói.
Biểu hiện Ninh Nhụy Nhụy không khỏi ngưng trọng hẳn lên: “Vậy nãy giờ là hắn ta làm bộ?”
“Hắn ta cố ý bị bắt, muốn dụ ta sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm trên người hắn ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu hỏi: “Ngươi vẫn để bị lừa sao? Nếu chẳng may hắn ta phá giải…”
“Tiểu muội chân dài, cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ, con ngươi tràn ngập ý trêu tức: “Trên thế giới này, ngoại trừ ta, không có ai có thể phá giải Nghịch Thiên Bát Châm. Ta cố ý đưa ngân châm đó cho hắn ta. Hắn ta muốn nghiên cứu thì cứ chậm rãi nghiên cứu. Nghiên cứu càng lâu, hắn ta lại càng dễ tẩu hỏa nhập ma.”
“Anh rể, tại sao ngươi lại trở nên xấu bụng như thế.” Thạch Thuần không khỏi lắc đầu: “Theo tính cách của ngươi, ngươi đã trực tiếp đánh chết hắn ta. Bây giờ ngươi lại học được cách dùng ám chiêu.”
“Thuần nha đầu, ngươi có biết nói chuyện hay không?” Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với Thạch Thuần: “Ta đường đường chính chính đâm ngân châm vào cơ thể hắn ta. Hắn ta muốn nghiên cứu, ta thành toàn cho hắn ta. Dưới gầm trời này còn có ai có lòng tốt nghĩ cho người khác như ta không?”
Thạch Thuần xem thường nhếch miệng, không tiếp tục đấu võ mồm với Hạ Thiên, quay sang hỏi chuyện khác: “Anh rể, nếu người kia có ý khác, hắn ta đưa cho ngươi tấm lệnh bài là thật hay giả?”
“Cái thứ đồ chơi đó đương nhiên là thật.” Hạ Thiên uể oải đáp: “Giả, ta sẽ không nhận mà.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi hoài nghi: “Trước kia, ngươi chưa từng nhìn thấy lệnh bài Tiểu Tiên Giới, làm sao ngươi biết là thật hay giả?”
“Ta chưa từng thấy qua.” Hạ Thiên mỉm cười: “Tiểu muội chân dài, cô vẫn còn hơi ngốc. Cái tên ngu xuẩn kia không dám đưa lệnh bài giả cho ta đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận trả lời một câu: “Ngươi mới ngốc đấy.”
“Anh rể nói không sai mà. Nếu tỷ không ngốc, tại sao tỷ lại rơi vào trong tay anh rể chứ.” Thạch Thuần giang hai tay đồng tình.
“Vậy muội thông minh đến cỡ nào?” Ninh Nhụy Nhụy hừ một tiếng: “Đừng nói là khác đấy nhé.”
Thạch Thuần cười nói: “Đương nhiên là khác rồi. Tỷ là bị anh rể dây dưa, sau đó chạy không thoát. Còn ta lại khác, ta chủ động, cho nên anh rể cho ta quyền hạn rất lớn, để ta chơi chán rồi thôi.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn Thạch Thuần, lười biếng nói: “Thuần nha đầu, ngươi đừng ở đây nói bậy nữa.”
“Mặc dù anh rể không thừa nhận, nhưng chủ động sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Thạch Thuần ghé vào lỗ tai Ninh Nhụy Nhụy, nhỏ giọng nói: “Nhụy Nhụy tỷ, nếu tỷ không tin, tỷ có thể thử một lần.”
Ninh Nhụy Nhụy đã sớm lĩnh giáo tính cách cổ quái của Thạch Thuần, làm sao có thể bị mắc lừa. Nàng tiện tay xỉ vào đầu Thạch Thuần: “Có quỷ mới tin muội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận