Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3052: Vốn chỉ là trò trẻ con

Thật ra, ban đầu thanh danh của Thiên Y Tiêu Nhất Thủ cũng không tệ lắm, chỉ là về sau bị bại bởi Trương Minh Đà, đột nhiên phát điên, bắt đầu bí mật dùng cơ thể người tiến hành nghiên cứu thuốc. Tiếp theo, ông ta mấy lần khiêu chiến Trương Minh Đà, chẳng những thua, ngay cả căn cứ thí nghiệm cũng bị phá hủy.
Thế là, Thiên Y Tiêu Nhất Thủ bắt đầu biến mất trong ánh mắt đại chúng.
Nghĩ không ra, mấy chục năm trôi qua, lại bắt đầu xuất hiện chuyện bắt người làm thí nghiệm, tình huống càng thêm nghiêm trọng hơn.
Hạ Thiên nói: “Đã như vậy, chúng ta đến đó hủy diệt sạch đám ngu ngốc đó đi.”
Tô Vô Song mỉm cười. Ngày tận thế của những người này đến rồi.

Một bên khác, cao ốc tập đoàn Thiên Y, dưới mặt đất mười tầng.
Tiền Đồ Lượng được đưa đến phòng thí nghiệm, ngũ tạng lục phủ trên cơ bản đã bị đốt sạch, người cũng đã tắt thở từ lâu.
“Chuyện gì vậy?” Một nam tử cao lớn, anh tuấn cau mày nhìn những người mặc đồ giáp trắng: “Tại sao lão Tiền lại bị giày vò thành cái dạng như thế này? Ta đã nói qua, thuốc tuyệt đối không được sử dụng trên người nhân viên, tại sao các ngươi lại làm vậy?”
“Xin lỗi, Tiêu tổng.” Một người mặc áo giáp trắng khom người đáp lại: “Nhưng Tiền quản lý bị ngộ thương, chúng ta lại bắt vật thí nghiệm bỏ trốn, không cẩn thận…”
“Khoan đã.” Nam tử cao lớn cau mày: “Vật thí nghiệm kia còn chưa bắt về được?”
“Bởi vì có người cản trở.” Người mặc áo giáp trắng đáp lại: “Có một nữ nhân cứu được đứa bé đó, còn nhận nuôi dưỡng. Nữ nhân đó rất lợi hại, chúng ta đã dùng rất nhiều biện pháp cũng vô hiệu. Cho nên Tiền quản lý dự định sử dụng bạo lực đi đoạt về, kết quả đã bị ngộ thương.”
“Chỉ một nữ nhân thôi mà, giết là được.” Nam tử cao lớn giận dữ, quát mắng: “Vật thí nghiệm kia là kết tinh tâm huyết mấy chục năm của Thiên Y Môn, về sau cũng là chiêu bài sống của tập đoàn Thiên Y, là cây rụng tiền. Bất kể là ai dám ngăn cản, trực tiếp giết chết.”
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Có đúng như vậy không? Vậy ngươi giết ta thử xem sao?”
“Là ai?” Nam tử cao lớn giật mình, nhưng nét mặt lại không có biểu hiện gì, thậm chí còn mỉm cười: “Thì ra có khách quý đến thăm nhà, tại sao ngươi không xuất hiện, ta cũng tiện chiêu đãi long trọng một chút.”
“Quên đi.” Hạ Thiên cùng với Tô Vô Song và Tô Vô Địch xuất hiện: “Ta đến để xử lý ngươi. Nói đi, ngươi và Thiên Y Tiêu Nhất Thủ có quan hệ như thế nào?”
“Ồ?” Sau khi nam tử cao lớn nhìn thấy Hạ Thiên, lông mày cau lại, cười nói: “Thì ra là Hạ thần y đại giá quang lâm, đúng là khách quý ít gặp.”
Nói xong, hắn ta còn trịnh trọng vỗ tay chào Hạ Thiên: “Tại hạ Tiêu Nhất Phi, Thiên Y Tiêu Nhất Thủ là gia gia của ta.”
“Nói như vậy, hiện tại Thiên Y Môn là do ngươi quản lý?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
“Ha ha, Thiên Y Môn đã sụp đổ từ mấy chục năm trước rồi.” Tiêu Nhất Phi khoát tay, khắp gương mặt chỉ toàn là nụ cười khinh thường: “Trong môn chỉ còn lại một mình gia gia ta, đây được xem là môn phái gì chứ. Tuy nhiên, tài sản của ông ấy, còn có thành quả y học, tất cả bây giờ đều là của ta.”
Hạ Thiên tùy ý hỏi: “Thế ngươi phát thông báo là muốn khiêu chiến với ta?”
“Thật ra, ta chẳng muốn trở thành kẻ địch với ngươi.” Tiêu Nhất Phi chậm rãi bước đến trước một cái ghế sofa, ra hiệu cho ba người Hạ Thiên ngồi xuống, nụ cười vẫn duy trì từ đầu đến cuối: “Ta muốn là người hợp tác làm ăn với ngươi hơn. Dù sao, ngành nghề y dược, làm đẹp đều do tập đoàn Thần Y của ngươi một nhà độc đại. Đi theo ngươi mới có thể kiếm được nhiều tiền.”
“Vậy là được rồi.” Hạ Thiên nói: “Ta không hứng thú làm ăn với người chết.”
“Người chết?” Tiêu Nhất Phi mỉm cười, tự tin nói: “Đúng dịp, phòng thí nghiệm của chúng ta cần người chết làm nguyên liệu, sau đó kiếm thật nhiều tiền.”
Tô Vô Song nhịn không được liền nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy không có chút nhân đạo nào sao?”
“Nhân đạo? Nó đáng giá mấy đồng?” Tiêu Nhất Phi không hề cảm thấy e thẹn: “Chuẩn tắc nhân sinh của ta chính là kiếm tiền. Chỉ cần có tiền, ta cái gì cũng làm, mà cái gì cũng làm qua. Giết người phóng hỏa chẳng qua chỉ là chuyện bình thường. Nếu ngươi lăn lộn trong giới xã hội đen phương tây, ngươi cũng biết đây chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
Nói xong, Tiêu Nhất Phi một lần nữa nói ra điểm mấu chốt của mình: “Trước khi về nước, công việc của ta chính là buôn bán nội tạng trong giới xã hội đen phương Tây. Sau khi về nước, ta phát hiện Thiên Y Môn của gia gia ta có nghiên cứu nhân thể rất thần kỳ. Nếu ta có thể nắm giữ, ta có thể kiếm được tài phú không thể tưởng tượng được.”
“Xem ra ngươi không phải ghê tởm một cách bình thường mà là không còn nhân tính.” Tô Vô Song lạnh giọng nói.
“Nhân tính? Ta mới là người hiểu nhân tính nhất.” Tiêu Nhất Phi lắc đầu: “Nếu ta nghiên cứu thành công, trường sinh bất lão không còn là nan đề, thậm chí người chết phục sinh cũng là trò trẻ con.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đây vốn chỉ là trò trẻ con.”
“Cho nên ngươi mới là thần y.” Tiêu Nhất Phi cười ha hả nhìn Hạ Thiên: “Ta đã điều tra ghi chép chữa bệnh của ngươi, chỉ từ chỗ của Tiền Đa Đa, ngươi ít nhất đã kiếm lời được mấy trăm triệu. Loại mua bán này, con mẹ nó kiếm tiền thật là đã.”
“Thế nào, hợp tác với ta đi.” Tiêu Nhất Phi giang hai tay, kiêu ngạo nói: “Phòng thí nghiệm của ta không dám nói là tiên tiến nhất thế giới nhưng ít nhất cũng có thể nằm trong mười vị trí đầu. Chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, giải khai huyền bí sinh tử của con người. Đến lúc đó, tài sản, thanh danh, địa vị… muốn cái gì có cái đó, thậm chí thống trị thế giới cũng không đáng kể.”
Đối với điều này, Hạ Thiên chỉ có hai chữ đánh giá: “Ngu ngốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận