Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2596: Đừng mơ vượt qua được anh rể ta

Thạch Thuần mở to mắt, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn: “Vị tiên sinh này, trước khi ngươi nói những cái này có phải nên tự giới thiệu hay không, đây chính là lễ nghi cơ bản đấy.”
“Được.” Người kia hừ lạnh một tiếng, tự châm cho mình điếu xì gà, kiêu ngạo nói: “Ta họ Tả, tên Tả Thanh Long, là ông chủ của tập đoàn Tả Thị, trước đó học tập ở nước ngoài, năm kia bố ta đột nhiên qua đời, ta mới quay về tiếp quản sự nghiệp gia tộc.”
“Có điều ta không thấy hứng thú với kinh doanh gì đó, bởi vì ta ở nước ngoài tiếp xúc được với sở thích thú vị hơn.”
“Chỉ là kiểu sở thích đó cần rất nhiều tiền bạc duy trì.”
“Nói nhảm nhiều quá đấy, vào vấn đề chính đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta cho ngươi thêm mười giây nữa, quá thời gian mà chưa nói đến việc ta cảm thấy hứng thú, thì ngươi trực tiếp chết đi.”
“Hạ Thiên, ngươi đúng điên cuồng, so với trong tin đồn còn điên hơn.” Tả Thanh Long cười ha ha, chỉ là ngữ khí cực kỳ khinh thường.
Thạch Thuần có chút kỳ quái: “Ta còn cho rằng ngươi không biết anh rể, ai ngờ lại biết à.”
“Có điều nếu đã biết, thì ngươi phải biết sự lợi hại của anh rể chứ, sao còn làm chuyện ngu ngốc như vậy?”
“Ha ha ha.” Tả Thanh Long cười điên cuồng, đứng dậy nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Sau khi về nước ta gắng sức phát triển tập đoàn Tả Thị, đầu tiên là tính thôn phệ toàn bộ Giang Hải, dù là trên trời hay dưới đất, ta phải là kẻ đứng đầu.”
“Kết quả lại đụng phải mấy cái đinh, Tô gia, Kiều gia, Liễu gia…. Nhưng phàm là gia tộc nổi tiếng đều nhắc đến một người tên Hạ Thiên, nói rằng chỉ có giải quyết được người đó, ta mới có thể lăn lộn ở Giang Hải.”
Tả Thanh Long tiếp tục nói: “Ông đây rất tò mò, Hạ Thiên rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao có thể khiến những gia tộc này sợ hãi đến thế.”
“Không điều tra thì thôi, mà khi đã điều tra tý thì khiến ông đây cười ngất, những gia tộc này lại bị cái tên dọa cho té khói mười mấy năm.”
Hạ Thiên không phản ứng gì, nét mặt cũng không có biểu cảm.
“Hạ Thiên, mười hai năm trước đúng là ngươi rất lợi hại, những sự tích của ngươi ta cũng đã nghe ngóng qua, trong lòng bái phục không thôi.”
Điếu xì gà trong tay Tả Thanh Long vẫn cháy lập lòe, ánh mắt của hắn càng ngày càng phát sáng, lập tức nói rằng: “Cơ mà trường giang sóng sau đè sóng trước, thời đại người mới thay người cũ.”
“Qua mười hai năm, ngươi cũng nổi đủ rồi, bây giờ là lúc nhường chỗ cho sóng sau chúng ta.”
Thạch Thuần nghe vậy đột nhiên giơ tay.
“Làm gì?” Tả Thanh Long tỏ vẻ không vui liếc nhìn Thạch Thuần: “Ngươi muốn nói cái gì thì nói, giơ tay làm chi, chỗ ông đây không phải lớp học.”
Thạch Thuần nghiêm chỉnh nói: “Muốn làm sóng sau thì cần đốt tiền nha.”
“Ông đây có rất nhiều tiền.” Tả Thanh Long mỉm cười, “Ngay lúc đầu ta đã nói rồi, mua đứt mạng của hai ngươi thì ta vẫn còn thừa tiền.”
Thạch Thuần thở dài một tiếng, mở miệng giải thích: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, dù sao anh rể ta cũng là boss sau màn của tập đoàn Thần Y, ngươi vẫn còn kém hắn lắm.”
Tả Thanh Long cười khẩy, không cho là thế: “Việc này ta biết, nhưng ta tự có đường lấy tiền, coi như mua hẳn hai cái tập đoàn Thần Y thì cũng không cần nói.”
“Vẫn không đủ.” Thạch Thuần lắc đầu, “Thứ đáng giá nhất của anh rể ta không phải tập đoàn Thần Y, mà là y thuật của hắn, đó chính là bảo vật vô giá, ngươi hoàn toàn không mua nổi.”
“Nếu như hắn muốn mạng của ngươi, vậy chỉ cần một giây là ngươi sẽ chết.”
“Ha, y thuật, vậy thì là thứ không đáng tiền nhất rồi.” Tả Thanh Long rất khinh thường việc này, “Trong phòng thí nghiệm, y học dưới trướng của ông đây đã nuôi mười mấy nhà khoa học đỉnh cấp, muốn trường sinh bất lão thì khó, nhưng kéo dài sinh mệnh mười mấy năm chỉ là chuyện nhỏ.”
“Muốn mạng của ta ư, các ngươi nghĩ nhiều quá đấy.”
Thạch Thuần gật đầu, cười hì hì: “À, chênh lệch ở đây đấy.”
“Ngươi có ý gì.” Tả Thanh Long híp mắt nhìn Thạch Thuần.
“Y thuật của anh rể ta để người ta trường sinh bất lão chỉ là chuyện nhỏ.”
“Giới hạn cực kỳ cao của ngươi ngay cả mức thấp nhất của anh rể ta cũng không đến, còn có mặt mũi ở đây chém gió à.” Thạch Thuần thở dài, nhìn Tả Thanh Long như nhìn đồ đần, “Cái thân của ngươi, cái trình độ này cũng xứng gọi là sóng sau à.”
“Nếu như anh rể ta là sóng trước, vậy thì ngươi chỉ là hạt cát bên bờ biển thôi, hoặc thứ trộn lẫn với đống bài tiết của con chó.”
“Mẹ nó, ngươi muốn chết hả!” Tả Thanh Long tức đến mức sắp bùng nổ, điếu xì gà trong tay dụi một cái, nắm chặt quyền đấm về phía mặt Thạch Thuần.
“Ầm!”
Chỉ thấy một thân ảnh bắn ngược ra ngoài, nặng nề đập lên mặt tường, giống như treo ở trên đó, không thể động đậy được.
“Bàn về đánh nhau ngay cả ta ngươi cũng không đánh được, đừng mơ vượt qua được anh rể ta.”
Thạch Thuần bất đắc dĩ buông tay, có chút đồng tình nói: “Vốn cho rằng ngươi là một phản diện có bản lĩnh, kết quả cũng chỉ được cái miệng nhanh nhảu, thật sự khiến người ta thất vọng mà.”
Đúng lúc này, ở chỗ nào đó trong biệt thự đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang đập vào mặt Thạch Thuần, tốc độ nhanh đến mức làm cho Thạch Thuần không kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận