Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1978. Ngu ngốc

Ninh Nhuỵ Nhuỵ không khỏi suy tư, nàng cũng vừa nhìn lướt qua, phát hiện tình hình của vài người không mấy lạc quan, nếu cứ bỏ mặc không quan tâm như vậy, e là sẽ thực sự xảy ra vấn đề.
Mà nàng cũng phát hiện, dù mùa này là mùa hè nhưng ban đêm trên núi vẫn hơi lạnh, như vậy thực sự không tốt cho người bị thương.
“Ninh tiểu thư, ta nghe nói ở đằng kia có biệt thự, điều kiện ăn ở tốt hơn…” Lúc này Đào Mi lại nói, mặc dù nàng không chắc chắn về tình hình cụ thể, nhưng nàng biết vấn đề này có thể thảo luận với Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Đào tiểu thư, biệt thự đó chỉ lớn hơn thôi, ta thấy tốt hơn hết là nên tìm cách đưa mọi người xuống núi, ta sẽ thử liên hệ xem có thể thông qua các mối quan hệ cá nhân tìm được máy bay trực thăng nào có thể đến sớm nhất hay không…” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trầm ngâm một tiếng, trong lòng bắt đầu có ý tưởng, thực ra theo ý kiến của nàng, nàng có thể cùng Hạ Thiên đưa những người này xuống núi, sau đó dưới núi chở bọn họ đi, nhưng nếu làm như vậy thì có vẻ quá kiêu căng.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không muốn quá kiêu căng nên do dự, nhưng nàng cảm thấy điều máy bay trực thăng đến thông qua quan hệ cá nhân cũng không khó, ít nhất Hạ Thiên chắc chắn có thể làm được, mà khi đó, người khác cũng sẽ chỉ cảm thấy vì nàng giàu có, sẽ không nghi ngờ gì khác.
“Tiểu muội chân dài, sao phải phiền phức như vậy làm gì chứ?” Một giọng nói lười biếng truyền đến, chính là Hạ Thiên lại xuất hiện, hắn còn thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhuỵ Nhuỵ, sát cánh đừng với nàng, hắn cũng không ngại mình trông thấp hơn nàng rất nhiều.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ liếc mắt Hạ Thiên một cái.
“Ta ở đó một mình cũng chán, nên đến đây tìm cô.” Hạ Thiên làm như đó là vấn đề tất nhiên: “Cô cứ chậm chạp như thế, lãng phí thời gian, không biết bao giờ mới có thể quay về với ta.”
Vốn dĩ Hạ Thiên không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng lại phát hiện Ninh Nhuỵ Nhuỵ thật sự muốn tiếp tục giúp chuyển bọn họ đi, làm không cẩn thân lại phải mất thêm mấy tiếng đồng hồ, hắn đã không vui, cho nên quyết định đích thân can thiệp để mọi chuyện sớm hoàn thành.
“Vậy ngươi định làm sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói, tên biến thái chết tiệt này rõ ràng là có năng lực, nhưng không muốn hỗ trợ, không muốn hỗ trợ thì thôi đi, hiện tại còn chạy tới ghét bỏ phương pháp của nàng không tốt.
“Rất đơn giản, ta chữa lành vết thương cho họ rồi để họ tự xuống núi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ồ, bọn họ không xuống núi cũng được, dù sao thì cũng không liên quan gì đến ta.”
“Khoe khoang giỏi nhỉ, ngươi có thể chữa khỏi cho bọn họ sao?” Một tiếng cười lạnh từ bên cạnh truyền đến: “Ngươi tưởng mình là thần y hay gì?”
Lời này đương nhiên lại là Đổng Khiết nói, mà lời này của hắn, thật ra còn được không ít người âm thầm tán thành, chuyện này cũng là bình thường, hiện trường nhiều người như vậy, cũng chỉ có Ninh Nhuỵ Nhuỵ biết Hạ Thiên không phải đang khoe khoang, hắn quả thật có bản lĩnh này.
“Ngu ngốc, ta vốn chính là thần y.” Hạ Thiên nhìn Đổng Khiết: “Loại người đầu óc có bệnh như ngươi, ta cũng có thể chữa khỏi.”
“Ngươi nói ai đầu óc có bệnh? Ta thấy ngươi mới đầu óc có bệnh, khoe khoang ta thấy nhiều, nhưng ta chưa từng thấy ai có thể khoe khoang đến mức như ngươi.” Đổng Khiết có chút tức giận, “Ngươi lợi hại như vậy, ngươi đi trị cho bọn họ đi? Nếu ngươi có thể ngay lập tức chữa khỏi nhiều người như vậy, ta sẽ… mẹ nó, ta sẽ ăn viên đá này!”
Đổng Khiết tiện tay nhặt một viên đá từ trên đất lên, như thể muốn đặt cược với Hạ Thiên.
“Đồ ngu!” Hạ Thiên nhìn cũng lười nhìn Đổng Khiết, cầm lấy một cây ngân châm, thuận tay đâm hai mũi lên người Đào Mi cách hắn gần nhất.
“A, ngươi...” Đào Mi kinh hô hai tiếng, sau đó lập tức ngẩn người: “Làm, làm sao ngươi biết ta cũng bị thương?”
“Sao cô thiểu năng thế?” Hạ Thiên nhìn Đào Mi có chút bất mãn: “Đã nói ta là thần y, ta là thần y số một thế giới!”
Lưu lại lời này, Hạ Thiên tiếp tục đi về phía người thứ hai, cứ như vậy, hắn dùng tốc độ rất nhanh vòng quanh một vòng, đâm vài cái lên người mỗi người, ít nhất là hai châm, nhiều nhất cũng chỉ năm châm, ghim lên người mỗi người cũng chỉ mất vài giây, gần ba phút sau, Hạ Thiên một lần nữa trở lại bên cạnh Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Tiểu muội chân dài, xử lý xong rồi, chúng ta về ngủ đi.” Hạ Thiên ôm eo Ninh Nhuỵ Nhuỵ, trông như muốn ôm nàng đi.
“Này, ngươi vội vàng như vậy làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cái, tên biến thái chết tiệt này, quả thực chính là sẽ khiến người ta hiểu lầm nàng muốn cùng hắn đi làm chuyện gì không thể nói ra.
“Vội vàng đi như vậy, chính là sợ chém gió quá đà, thổi bay cả núi sao?” Đổng Khiết cũng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, hắn rõ ràng không tin Hạ Thiên có thể trong vòng vài phút như vậy đã chữa khỏi cho mọi người.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên.
“A, ta không sao rồi, ta thực sự ổn rồi, không đau gì cả…”
“Oa, lợi hại thật, vết thương của ta trong phút chốc đã lành lại, thần kỳ thật!”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy…”
“Đầu ta không đau chút nào nữa…”
“Tay ta cũng được chữa lành rồi…”
“Wow, thực sự là thần y, quá lợi hại, quá tuyệt vời…”
Mọi người ồ lên, sau đó có người đi về phía của Hạ Thiên.
“Cảm ơn thần y, thần y, ta nên gọi thần y là gì?”
“Xin chào, thần y, cảm ơn rất nhiều…”

Hiện trường lập tức trở nên có chút hỗn loạn, nhưng cũng có thể phát hiện, những người vừa rồi bị thương vì tai nạn máy bay, cũng lập tức trở nên nhảy nhót tưng bừng, làm sao còn có nửa điểm giống như bị thương chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận