Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1787. Dã chiến

Đại hiệp Bờ Sông?
Ban đầu Hạ Thiên không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng bây giờ, hiển nhiên là hắn đã hiểu lời này có ý nghĩa gì, mà hắn cũng lần nữa cảm thấy, mỹ nữ đồ đệ này thật sự quá ngoan.
Đồ đệ ngoan như vậy, bản thân là sư phụ, hắn đương nhiên phải thỏa mãn nguyện vọng của đồ đệ rồi. Vì vậy, Hạ Thiên trực tiếp ôm lấy Triệu Thanh Thanh rời khỏi.
“Ai, sư phụ, chờ ta trả tiền trước đã...” Triệu Thanh Thanh vừa nhớ tới chuyện này, bọn hắn vẫn còn chưa trả tiền, nàng cũng không muốn bị người ta nói là nữ hiệp Thanh Thanh ăn chùa.
Thế nhưng còn chưa kịp dứt lời, nàng đã đến bờ sông, ừm, bờ sông này cách xa chợ đêm, là một chỗ rất thanh tịnh.
Điều này khiến Triệu Thanh Thanh có chút không nói nên lời, xem ra nàng ăn chắc bữa cơm chùa này rồi.
Mà sư phụ biến thái của nàng đã bắt đầu đóng vai nhân vật đại hiệp Bờ Sông. Ừm, bản thân là một người đồ đệ giỏi, nàng đương nhiên là phải hợp tác.
Ngay vào lúc này, ở quán đồ nướng chợ đêm.
“Ai, nữ hiệp Thanh Thanh, ngươi còn chưa trả tiền…” Ông chủ quán thịt nướng vừa tiếp đãi Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, bây giờ hắn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nữ hiệp Thanh Thanh này đến là để ăn chùa sao? Vậy thì đây thực sự là một thiệt hại lớn với hắn.
Tuy bữa cơm này sẽ không làm cho hắn phá sản, nhưng ít nhất cũng có thể tiêu tốn của hắn mấy ngàn tệ, hôm nay hắn chẳng khác gì làm không công một ngày.
Theo lý thuyết, không phải hắn không thể đi tìm Triệu Thanh Thanh đòi tiền, vấn đề là chớp mắt một vị nữ hiệp Thanh Thanh kia đã chạy không thấy bóng dáng, hắn hoàn toàn không tìm được nàng.
Nhưng nếu như hắn lên trên mạng đăng bài viết nói nữ hiệp Thanh Thanh không chịu trả tiền, đến lúc đó, hầu hết mọi người sẽ không tin.
Sắc mặt ông chủ buồn khổ, hắn đã quyết định tự nhận lấy xui xẻo. Cùng lúc đó, hắn nói thầm trong lòng, nữ hiệp Thanh Thanh kia xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng làm việc như thế thì không đáng yêu chút nào!
"Bao nhiêu tiền vậy? Ta sẽ trả giúp." Đúng lúc này có một âm thanh truyền đến.
Ông chủ vui mừng khôn xiết, vừa quay người lại thì thấy một nam nhân trẻ tuổi đeo mắt kính.
"Tổng cộng hết năm nghìn tám trăm..." Ông chủ vội vàng nói, sau đó cảm thấy cần giải thích một chút: "Nữ hiệp Thanh Thanh và bạn trai nàng đều ăn rất nhiều, ta đã giảm giá 20 phần trăm rồi…”
“Được rồi, ta quẹt thẻ.” Nam nhân trẻ tuổi ngắt lời ông chủ, rõ ràng là hắn không quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy.
Ông chủ cũng rất thức thời, lập tức cầm máy ra quét thẻ thu tiền, sau đó cảm kích nói: “Cám ơn, cám ơn ông chủ này.”
“Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết bạn trai của nữ hiệp Thanh Thanh là ai không?” Nam nhân trẻ tuổi mở miệng hỏi.
“Không biết, ngay cả nữ hiệp Thanh Thanh cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngoài đời thực.” Ông chủ quán thịt nướng lập tức trả lời: “Nhưng ta nghe thấy nữ hiệp Thanh Thanh gọi bạn trai là sư phụ, chỉ không biết sư phụ là cách xưng hô hay là một cái tên nữa.”
“Sư phụ?” Nam nhân trẻ tuổi tự lẩm bẩm một mình, sau đó khẽ nhăn mày: “Ta hiểu rồi.”
Nam nhân trẻ quay người rời khỏi, hắn ngồi vào một chiếc xe ô tô màu đen bên đường, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.
"Triệu thúc, ngài ngủ chưa? Ta là Tiểu Hứa đây." Nam nhân trẻ tuổi này lại chính là Hứa Minh Huy: "Là như thế này, ta vừa nhìn thấy Thanh Thanh tiểu thư, nhưng nàng không nhìn thấy ta, ta ở cùng với một người khác trước... À, đó là một nam nhân... Hình như là sư phụ của nàng... Hạ Thiên? Triệu thúc, ý của ngài nói là, người đó chính là Hạ Thiên sao? Được rồi, Triệu thúc, ta hiểu rồi.”
Hứa Minh Huy cúp điện thoại, sắc mặt hắn có chút âm trầm, thật ra hắn không phải vừa tới đây. Khoảng một giờ trước, hắn đã nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, cũng tận mắt nhìn thấy Triệu Thanh Thanh đang dựa vào trong ngực của một nam nhân, vô cùng thân mật.
Mà bây giờ, Hứa Minh Huy cũng đã biết được, nam nhân kia chính là Hạ Thiên, người mà cha mẹ của Triệu Thanh Thanh vẫn luôn giữ kín như bưng trong miệng. Hắn không biết Hạ Thiên đến cùng là ai, nhưng từ góc độ của một nam nhân, hắn đủ để đánh giá rằng Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên đã ở bên nhau rồi.
“Cái gì mà nữ hiệp Thanh Thanh, cũng chỉ là một tiện nhân mà thôi!” Hứa Minh Huy nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt có chút dữ tợn, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.
“Là ta. Cảnh sát rất nhanh sẽ tìm đến nàng, hãy xử lý sạch sẽ nàng đi.” Nói xong, Hứa Minh Huy lại cúp điện thoại, chiếc xe màu đen của hắn cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Sáng hôm sau.
Trong biệt thự của Vân Thanh.
Thạch Thuần, người tự nhận mình đã ngủ ngon giấc, cả một đêm không ngủ, bởi vì nàng vẫn luôn suy nghĩ về việc rốt cuộc anh rể và chị Thanh Thanh kia có quay trở về hay không?
Nhưng đợi đến tận sáng, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh vẫn chưa quay lại.
“Cái gì, thật sự đã đi khách sạn thuê phòng sao?” Thạch Thuần bĩu môi một: “Coi như vậy đi, mặc kệ bọn hắn, ngủ!”
Cuối cùng Thạch Thuần cũng quyết định bắt đầu đi ngủ, nhưng đúng lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng khách.
Thạch Thuần vội vàng đến phòng khách, sau đó cũng không bất ngờ gì khi thấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, nhìn ngươi hình như tối hôm qua rất mệt phải không?” Thạch Thuần chớp chớp mắt. Bởi vì lúc này, Triệu Thanh Thanh đang được Hạ Thiên ôm vào trong lòng, đôi mắt vẫn còn khép hờ.
“Ta buồn ngủ, đừng làm phiền ta.” Triệu Thanh Thanh nỉ non: “Sư phụ, ta rất muốn ngủ. Nếu như ngươi còn chưa làm đại hiệp Bờ Sông đủ thì hãy để Thuần Thuần làm cùng với ngươi.”
“Hả, đại hiệp Bờ Sông? Chị Thanh Thanh, các ngươi chơi đến kích thích như vậy sao?” Thạch Thuần đã hiểu ra trong vài giây, nói có chút khoa trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận