Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2473: Tứ Tượng Thuỷ Long Thuật

Một bên khác, sau khi bớt đi ba cây kim châm, Băng Hỏa linh khí trong cơ thể Hạ Thiên quả nhiên có thể tự do vận chuyển, còn dư lại sáu cây kim châm, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian là có thể tự nhổ chúng ra.
Có điều, Lương Bắc Thần hiển nhiên sẽ không cho tên Hạ Thiên này có thêm thời gian, và lão đầu râu bạc đang dòm ngó ở bên cạnh cũng sẽ không mặc cho Hạ Thiên làm như thế.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy ủ rũ, theo hắn nghĩ, chẳng phải chỉ cần giết chết hai người kia là xong sao? Dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian.
"Trước khi bắt đầu, bổn công tử sẽ cho ngươi đủ thể diện của một tu tiên giả." Lương Bắc Thần cười khẽ hai tiếng, làm một cái thủ thế “mời” của người trong giang hồ, "Tại hạ Lương Bắc Thần, đệ tử chân truyền của Vạn Lung Động Thiên, xếp thứ ba, trời sinh Thủy Linh Thể, chuẩn Kim Đan kỳ. Ngươi tốt nhất là nhớ cho kỹ, đến Diêm Vương điện, có thể khiếu nại với Diêm Vương."
Hạ Thiên bĩu môi: "Ngươi là ai, tên gì, ta cũng không hứng thú để biết, hơn nữa ngươi chẳng mấy chốc sẽ bị ta giết chết, nhớ kỹ cũng chẳng có ích gì."
"Miệng lưỡi lưu loát thật đấy, chỉ là không biết thực lực như thế nào." Lương Bắc Thần cười lạnh một tiếng, khá xem thường bộ dáng làm bộ làm tịch này của Hạ Thiên, "Tới lúc đó, đừng có mà thua trước một chiêu của bổn công tử."
"Người thua là ngươi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Mau lên, giải quyết ngươi xong, ta còn muốn đi tìm lão đầu kia để tính sổ."
Lương Bắc Thần cảm nhận được thần thái khinh thường trên khuôn mặt mặt của Hạ Thiên, lập tức lửa giận đùng đùng, lấy tay nắm về phía hư không, chỉ thấy một thanh đại kiếm ánh sáng như nước bỗng xuất hiện, sau đó liền chém về phía Hạ Thiên.
Không thể không nói, chiêu kiếm này của hắn nhanh hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa còn làm cho không khí khuấy động, tạo thành một dòng xoáy vô hình.
Bọn âm Vô Vũ đứng ngoài quan sát có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ là Lương Bắc Thần có phần xốc nổi và cuồng ngạo này lại có thực lực kinh khủng đến thế.
"Không hổ là người của Tiểu Tiên Giới, một kiếm vậy mà uy lực đến vậy."
"Chiêu kiếm này, cuốn không khí thành dòng xoáy, Hạ Thiên chắc phải chịu thiệt rồi."
"Tốc độ nhanh thật, lực đạo mạnh mẽ, kình phong dữ dội, thật là một kiếm khiến người ta phải thán phục."
"E là Hạ Thiên gặp khó rồi đây."
"..."
Hạ Thiên đương nhiên không đếm xỉa tới những lời của đám người phía sau, nhưng hắn cũng không có xem trọng chiêu kiếm này, mặc dù đúng là lợi hại hơn lần trước không ít, nhưng mà muốn đả thương được hắn thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
"Ngươi không trốn được đâu!" Lương Bắc Thần nhìn ra Hạ Thiên có dấu hiệu né tránh, lực đạo trên tay tăng mạnh thêm vài phần, khuấy động không khí trong phạm vi mấy dặm ở chung quanh, bao phủ cả người Hạ Thiên ở bên trong.
Động tĩnh này, làm cho lão đầu râu bạc và đám âm Vô Vũ đều cả kinh, vội vàng lùi lại, né tránh phong mang.
"Chút thủ đoạn này của ngươi, căn bản không đáng chú ý." Hạ Thiên bĩu môi, "Hoa hòe hoa sói, còn không bằng trực tiếp chém một kiếm tới đây."
Lương Bắc Thần cười gằn một tiếng, nói: "Vậy ta giúp ngươi mở mang tầm mắt một chút, lốc xoáy kiếm khí của bổn công tử, sẽ trực tiếp xoắn ngươi thành cặn bã."
Vừa dứt lời, chỉ thấy dòng xoáy vây quanh Hạ Thiên, bỗng chốc xoắn thành một hình tròn, sau đó nổ tung.
"Oành!"
Một tiếng vang thật lớn, không gian dường như bị nổ tung và có chút rung chuyển.
Lúc nhìn lại, Hạ Thiên đã mất tung tích, chỉ có điều không biết là bị nổ đến chết, hay là đã né được làn sóng công kích này.
"Ngươi nghĩ Hạ Thiên có trúng chiêu chưa?" Mã Khỉ Linh bỗng nhiên hỏi âm Vô Vũ.
Âm Vô Vũ lắc đầu: "Không rõ nữa, lúc cỗ khí kình ban nãy nổ tung đã bộc phát ra một nguồn năng lượng quá khổng lồ, con mắt căn bản không dám nhìn thẳng."
"Hắn sẽ không sao chứ?" Bạch Tiêm Tiêm có chút lo lắng hỏi.
Lão đầu râu bạc lạnh nhạt nói: "Yên tâm, thực lực của Hạ Thiên dù bị kim châm làm suy yếu, nhưng hiển nhiên không dễ chết như vậy được."
Sắc mặt của Lương Bắc Thần có chút nghiêm nghị, bởi vì trong lòng hắn cũng biết rõ, một chiêu vừa nãy cũng không có làm được gì Hạ Thiên, càng khiến hắn cảm thấy khó chịu đó là hắn đã mất đi tung tích của Hạ Thiên.
Trong đối chiến, phạm vào loại sai lầm cấp thấp này, quả thực là không thể tha thứ.
Có điều, Lương Bắc Thần sẽ không thừa nhận đây là do bản thân hắn yếu hơn Hạ Thiên, mà chỉ cho rằng Hạ Thiên đang dùng quỷ kế hoặc phép thuật gì đó, để hòng lừa gạt con mắt của hắn.
"Ha ha, xem ra ngươi cũng không vững như bàn thạch." Lương Bắc Thần cười hì hì, có chút khinh bỉ, nói: "Chẳng phải ngươi mới vừa nói chút công kích này căn bản không làm gì được ngươi sao? Sao giờ lại né tránh nó thế?"
"Bởi vậy ta mới nói ánh mắt của ngươi có vấn đề rồi." Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, "Dòng xoáy kiếm khí của ngươi đã làm không gian này trở nên mịt mù, đúng là ngu không tả nổi."
Trong lòng Lương Bắc Thần rùng mình, tiếp theo thân ảnh của Hạ Thiên liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Oành!"
Một quyền của Hạ Thiên nện vào sống mũi của Lương Bắc Thần, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài, lực đạo rất mạnh, thậm chí còn tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.
"Ngươi cũng chả có gì đặc biệt." Lương Bắc Thần chậm rãi đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người, vẫn khinh bỉ nhìn Hạ Thiên: “Cú đấm không có bất kì kình phong gì, xem ra Kim Đan kỳ là giả rồi."
"Là thật hay giả, chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết ngay ấy mà." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Bây giờ tốt nhất là ngươi tìm một nơi, nằm xuống nghỉ ngơi, nói không chừng làm như vậy mới có cơ hội sống sót, bằng không thì sẽ chết chắc."
Lương Bắc Thần phun cục đờm, mắng: "Ngươi ảo tưởng thật đấy, mới chiếm chút lợi thế, liền cảm thấy mình ở thế thượng phong rồi ư? Thực sự là buồn cười, xem Tứ Tượng Thủy Long Thuật của ta đây."
Dứt lời, hắn duỗi hai tay ra, bấm mấy cái ấn quyết với tốc độ cực nhanh, sau đó chỉ về phía Hạ Thiên, "Giết cho ta."
Bỗng dưng, bốn cột nước khổng lồ, lao vùn vụt tới từ bờ biển, hội tụ ở trên bầu trời của mấy người Hạ Thiên, tạo thành màn chắn sóng nước to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận