Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3490: Ta không gọi điện thoại cho nam nhân

Hoàng Sơn, Bản Danh Y Sơn.
Theo truyền thuyết, hoàng đế Hiên Viên đã từng luyện đan ở đây, cố danh Hoàng Sơn.
Cho nên, Hoàng Sơn vẫn luôn liên quan đến lời đồn trường sinh bất lão. Năm xưa, hoàng đế Hiên Viên luyện đan thành công, tự mình phục dụng một viên, sau đó cưỡi rồng thăng thiên, số đan dược còn lại được giấu bên trong một cái giếng cổ ở Hoàng Sơn.
Trăm ngàn năm qua, vô số người muốn tìm đến cái giếng này, lấy tiên đan từ trong giếng ra, sau đó phục dụng, trở thành thần tiên trường sinh bất lão.
Tộc nhân Nhiếp thị là hậu duệ trấn thủ cái giếng kia, sứ mệnh các đời chính là bảo vệ cái giếng.
Khi lên núi, Nhiếp Tiểu Lý giới thiệu cố sự liên quan đến Hoàng Sơn và tổ tiên Nhiếp gia cho đám người Hạ Thiên nghe.
“Trấn thủ sứ?” Đầu tiên, Ninh Nhụy Nhụy liên tưởng đến tứ gia trấn thủ sứ ở tàn cảnh U Minh, trong lòng nàng cảm thấy giữa bọn họ có chút liên quan.
“Đúng, hình như là xưng hô như vậy, nhưng bây giờ không ai gọi như thế nữa.” Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút rồi lập tức bổ sung: “Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy đây chẳng qua chỉ là chuyện thần thoại thời xưa mà thôi, người thị trấn cũng không ai coi là thật.”
Ninh Thụy Thần chen vào: “Tiểu Lý, nhưng ta lại cảm thấy nó là thật. Dù sao thể chất của ngươi đặc biệt như vậy, không thể nào tự dưng sinh ra được.”
Trong lòng Nhiếp Tiểu Lý cũng có nghi ngờ này, nhất là hai ngày qua nàng được mở rộng tầm mắt, luôn cảm thấy trong câu chuyện thần thoại này có lẽ còn có ẩn tình khác.
“Tuy nhiên, tại sao Nhiếp gia các ngươi lại có dính líu đến sư phụ Trương Minh Đà chứ?” Ninh Nhụy Nhụy chợt nhớ đến một vấn đề, nhịn không được liền hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết nữa. Trước hôm nay, ta còn chưa nghe qua người có tên Trương Minh Đà này nữa.”
“Ta biết đấy.” Nhiếp mụ mụ chậm rãi nói: “Khả năng có liên quan đến chuyện của bốn mươi năm trước. Lúc đó, hình như xảy ra một trận ôn dịch, trong tộc chết rất nhiều người. Khi đó ta còn nhỏ, chỉ nhớ rõ có rất nhiều y sư đến thị trấn. Về sau, bệnh nhân cũng không thấy đâu. Có người nói là do tên lang băm Trương Minh Đà hại chết.”
“Không cần suy nghĩ, đây nhất định chỉ là lời đồn.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Khi đại sư phụ còn trẻ, ông ấy rất thích trị quái bệnh, càng quái càng tốt. Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ trị chết người, y thuật không tốt bằng ta, nhưng ông ấy tuyệt đối không phải lang băm.”
Nhiếp mụ mụ hơi do dự, hiển nhiên sợ mạo phạm Hạ Thiên: “Đó đều là cố sự truyền từ đời trước, ta cũng không biết rõ lắm.”
“Chuyện này là như thế nào, ngươi gọi điện thoại cho đại sư phụ của ngươi hỏi một chút cũng không phải sẽ biết sao.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không gọi điện thoại cho nam nhân, tiểu muội chân dài, nàng gọi đi.”
“Gọi thì gọi.” Ninh Nhụy Nhụy móc điện thoại di động của Hạ Thiên từ trong túi ra, tìm số Trương Minh Đà, sau đó gọi đi.
“Chuyện gì thế?” Không bao lâu sau, Trương Minh Đà nhận điện thoại, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
“Đại sư phụ, là ta.” Ninh Nhụy Nhụy trả lời.
Thái độ Trương Minh Đà lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười ha hả: “A, thì ra là Nhụy Nhụy, ngươi tìm ta có việc gì không?”
“Là như vầy.” Ninh Nhụy Nhụy thuật lại chuyện của Nhiếp gia trấn một lần, sau đó hỏi: “Ta muốn hỏi đại sư phụ, rốt cuộc ngươi và Nhiếp gia có ân oán gì hay không? Bốn mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi đến Nhiếp gia trấn à, ha ha.” Trương Minh Đà mỉm cười: “Bốn mươi năm trước, chuyện này cũng chẳng có gì phức tạp. Khi đó, ta mới trốn khỏi cổ địa, một lòng muốn tạo dựng danh tiếng, cho nên ta đã đi tìm quái bệnh khắp nơi. Người khác chữa không khỏi, ta lại càng muốn chữa khỏi. Người khác trị không xong, ta lại càng muốn trị cho xong. Khi ta đi du lịch Hoàng Sơn, ta vừa lúc gặp phải chuyện của Nhiếp gia trấn.”
Sau đó, Trương Minh Đà thuật lại chuyện phát sinh ở Nhiếp gia trấn bốn mươi năm trước, cùng với lời đồn liên quan đến Nhiếp gia mà ông nghe được.
Tục truyền, hơn một trăm năm trước, tiên tổ Nhiếp gia tìm được cái giếng cổ hoàng đế Hiên Viên dùng để luyện đan.
Nhưng cái giếng đó sâu không thấy đáy, hơn nữa hàn khí bức người, càng đi xuống càng lạnh. Sau khi xâm nhập hơn trăm mét, khí âm hàn thấu xương ở đó không phải phàm nhân có thể chịu được.
Hơn bốn mươi năm trước, Nhiếp gia xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, chỉ dựa vào cơ thể cường hãn mà tiến thẳng xuống đáy giếng, còn lấy được nửa viên đan dược màu vàng không còn nguyên vẹn.
Sau khi vị thiên tài Nhiếp gia kia uống nửa viên kim đan kia xong, bỗng nhiên phát cuồng, giống như hoạt thi khắp nơi đả thương người, cắn người.
Những người bị hắn ta cắn qua đều bị truyền nhiễm một loại virus cổ quái, biến thành cương thi quỷ dị nửa chết nửa sống.
Đồng thời, cái giếng cổ kia không ngừng phát ra sát khí màu đen, gần như ô nhiễm phân nửa Hoàng Sơn, người trúng qua sát khí đồng thời cũng sẽ biến dị.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Nhiếp gia cũng có chút không chịu nổi, không thể không ra ngoài tìm kiếm trợ giúp.
Lúc đó, người đến quả thật không ít, ngay cả người được gọi là danh y cũng có mặt, nhưng bọn họ bận rộn cả mấy ngày cũng không tìm nguyên nhân gây bệnh, không trị được cho bệnh nhân, lại càng không giải được loại sát khí đó.
Chỉ là tạm thời khống chế được bệnh tình, cam đoan tình thế không mở rộng thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận