Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2591: Tìm một tên phản diện khó thế sao?

“Bùm!” Chiếc xe đột nhiên phát nổ, nắp trước bị văng ra ngoài, đập vào bãi cỏ nơi xa.
“Chuyện, chuyện gì vậy?” Vân Tiểu Minh bị dọa cho nhảy dựng lên, nhanh chóng kéo Hoa Tư Dung ra đằng sau, “Xe bị nóng quá mà nổ sao?”
Hoa Tư Dung biến sắc, sợ hãi không thôi nói: “Là nhằm vào ta, những người đó vẫn không tính buông tha cho ta.”
“Không, không sao đâu.” Vân Tiểu Minh không biết là chuyện gì, chỉ đành ôm chặt Hoa Tư Dung an ủi nói: “Chắc là xe lâu năm không sửa thôi, đừng sợ, không phải chuyện gì to tát hết.”
Hoa Tư Dung khóc nấc lên, thật sự quá sợ hãi, loại sợ hãi không thể nói này đã giày vò nàng gần đây.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thạch Thuần có chút không nhìn nổi, ta đã nhờ anh rể giúp xử lý chuyện này rồi, sau này ngươi thành thật đi theo Tiểu Minh ca là được.”
“Tiểu Thuần, ngươi đang nói gì thế, giữa ngươi và Hoa giáo sư có gì giấu ta à.”
Vân Tiểu Minh vẻ mặt hoang mang, dường như đoán được có việc gì đó, nhưng không biết rốt cuộc là việc gì.
“Không có gì cả, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thạch Thuần bĩu môi, kế đó thở dài nói với Hạ Thiên: “Anh rể, xem ra ngươi thật sự không dọa được ai rồi, đám đần đó còn dám ra tay trước mặt ngươi.
Hạ Thiên không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Thạch Thuần.
“Anh rể, ngươi nhìn ta làm gì.” Thạch Thuần xoa nắm đấm, tỏ vẻ tức giận: “Ngươi phải cho mấy tên đần đó một cú chứ, để cho bọn chúng mở mang tầm mắt, biết được Giang Hải là địa bàn của ai.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ngươi xem nhiều phim rồi đấy.”
“Anh rể, không phải ngươi sợ chứ.” Hạ Thiên có chút thất vọng nhìn Hạ Thiên, “Anh rể trong ấn tượng của ta chính là dám chọc trời chọc đất chọc cả vệ tinh, sao lại nhát thế này.”
“Nhát cái đầu ngươi đấy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Xe đó không có ai động vào cả, chỉ là trục trặc bình thường trùng hợp gặp việc phát nổ thôi.”
Thạch Thuần mắt xoay vòng vòng, có chút không dám tin, nàng nói với Hạ Thiên: “Không phải chứ, trước đây lúc ngươi và nữ nhân khác ra ngoài đều sẽ xảy ra sự cố, không phải đủ loại tổ chức thì chính là âm mưu ngu ngốc, dựa vào đâu mà đến lượt ta lại là bất ngờ bình thường chứ!”
Không đợi Hạ Thiên nói gì, Thạch Thuần đã có chút đau đớn ôm đầu, tự lẩm bẩm nói: “Trời ạ, ta đen đủi quá đi! Lẽ nào ta không xứng làm nữ chính sao?”
“Anh rể, lúc này ngươi phải biến thành tổng tài bá đạo một phát kéo ta qua, sau đó đi tìm những kẻ đứng đằng sau, trong ánh mắt sùng bái của ta lần lượt nghiền nát đầu chó của đám phản diện đó, rồi ta thuận thế ngã vào lòng ngươi, ngươi lại trao ta nụ hôn sâu… Đây là một khung cảnh tốt như thế sao đến lượt ta thì không có chứ?”
“Thạch nha đầu, ngươi thật sự coi quá nhiều phim truyền hình rồi.” Hạ Thiên không khỏi mỉa mai: “Sau này bớt xem mấy cái đồ không có dinh dưỡng đi, nghe lời chị ngươi đọc nhiều sách.”
“Trời ạ, ta không thích nhất là bị ngươi nói như vậy.” Thạch Thuần tỏ vẻ không vui bịt tai, “Một người chưa từng đọc sách như ngươi dựa vào đâu mà nói ta, tốt xấu gì ta cũng là học bá, đọc còn nhiều sách hơn ngươi đấy.”
“Còn, còn đi ăn cơm không?” Vân Tiểu Minh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Hạ Thiên và Thạch Thuần chí chóe, một lúc lâu mới dám lên tiếng hỏi.
Tâm trạng của Thạch Thuần lập tức không vui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn, ăn, ăn nhất định phải ăn, chắc chắn phải ăn, hơn nữa còn phải ăn thật hăng.”
“Được, vậy đi thôi.” Vân Tiểu Minh gọi điện thoại cho người đến kéo xe đi sửa, sau đó gọi hai taxi đi đến quán Tây.
……
Quán Tây.
Thạch Thuần vẻ mặt bất mãn không ngừng chọc ngoáy bít tết trong đĩa, hoàn toàn không có mùi vị gì.
Bên cạnh, Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung đã bắt đầu anh em một miếng, đúng là đạt đến trình độ vô cùng thân mật, không giống như cặp đôi mới xác định quan hệ.
Có lúc Thạch Thuần còn cảm thấy hối hận cho anh họ nàng có một người bạn gái như thế, quả thực là biến tướng nhét cẩu lương cho chính mình, thao tác đúng là say lòng người.”
“Anh rể, bít tết ngon vậy hả?” Thạch Thuần nghiêng đầu, nhìn Hạ Thiên đang ăn như kẻ đói khát, lượng thức ăn quả nhiên vẫn dữ như trước: “Miếng này của ta cho ngươi đấy.”
Trước giờ Hạ Thiên đều không lãng phí lương thực, lúc ăn cơm cũng sẽ không cố ý khắc chế lượng thức ăn, thấy Thạch Thuần đưa bít tết qua liền cắn một tiếng, nhai hai cái liền nuốt xuống.
“Chán quá đi.” Thạch Thuần buông nĩa xuống, nhìn ngó xung quanh quán Tây này, phát hiện không có bao nhiêu khách cả, không khỏi có chút nóng nảy: “Ngươi nói sao lại không có lấy một phú nhị đại bỗng dưng chạy ra đây bày trò nhỉ?”
Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung nghe vậy lập tức dừng động tác đút cho nhau ăn, kỳ quái nhìn Hạ Thiên.
“Bình thường trong tiểu thuyết nói không phải phát triển như vậy sao.” Thạch Thuần dùng hai tay chống mặt, đứng đắn nói: “Trước đó ta thấy lúc anh rể và các cô vợ đi ăn, đều sẽ có phú nhị đại gì đó, rồi ông chủ lớn đủ kiểu đến gây chuyện mà.”
“Rõ ràng ta cũng rất xinh đẹp, hơn nữa tuổi trẻ vô hạn, tại sao không có kẻ phản diện nào đến để ta vả mặt cho đã nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận