Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2482: Ta không có hứng thú

Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt đứng yên không nhúc nhích được, không nghe thấy, không nhìn thấy, không ngửi thấy... Chỉ cảm thấy khắp toàn thân như thể có mấy trăm triệu con kiến đang không ngừng gặm nuốt lục phủ ngũ tạng của nàng.
Hắn không hiểu tại sao âm Hậu phải đối xử với nàng như thế, mặc dù là muốn lật lọng, nhưng cứ giết quách nàng là được, tại sao phải làm khó dễ nàng.
Y Tiểu Âm hồi đáp: "Đây chẳng phải là chuyện mà ngươi hay làm với người ta đó sao."
“Không phải." Hạ Thiên trịnh trọng giải thích: "Ta chỉ làm thế với bọn đần trêu chọc ta, người này chẳng phải là người của âm Hậu sao? Sao lại còn trúng châm pháp của âm Hậu."
"Ai biết được." Đôi mi thanh tú của Y Tiểu Âm nhăn lại, thuận miệng nói: "Nếu âm Hậu đã để nàng lại cho chúng ta, hiển nhiên là có chút tác dụng, trước hết ngươi giúp nàng đi."
Hạ Thiên có chút không tình nguyện, nhưng nếu Y Tiểu Âm đã nói vậy, hắn vẫn phải lấy ngân châm trên người Ứng Hiểu Nguyệt xuống: "Được rồi."
Ứng Hiểu Nguyệt lập tức khôi phục lại sự minh mẫn, con mắt nhìn chung quanh, hỏi Y Tiểu m: "m Hậu đâu?"
"Đi rồi." Y Tiểu Âm nhàn nhạt trả lời, "Ngươi muốn đi tìm nàng sao?"
"Mà thôi, đây là bài học mà ta nên nhận." Ứng Hiểu Nguyệt tự biết bản thân không phải là đối thủ của âm Hậu, dù biết âm Hậu ở đâu, tìm tới cửa cũng chỉ là tự tìm đường chết, bèn hỏi tiếp: "Là ngươi đã cứu ta?"
Tay của Y Tiểu Âm chỉ Hạ Thiên: "Hắn cứu ngươi, ta cũng không có bản lãnh này."
"Là vợ Y Y bảo ta cứu ngươi, nếu không thì ngươi đã chết ở đây rồi, ta cũng chẳng muốn nhìn ngươi tí nào." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu lườm Ứng Hiểu Nguyệt.
Ứng Hiểu Nguyệt tâm niệm khẽ động, sau đó quỳ xuống trước Y Tiểu Âm và Hạ Thiên: "Y Tiểu m, Hạ Thiên, cám ơn các ngươi đã cứu ta. Lúc trước, ta tính kế các ngươi bằng mọi cách, đã từng phản bội hết lần này đến lần khác, khi đó ta bị Trường Sinh Bí Pháp làm mờ mắt, cũng tin lầm con ả khốn nạn âm Hậu đó. Bây giờ, ta xin lỗi các ngươi, ta cũng không đòi hỏi các ngươi sẽ tha thứ cho ta, chỉ hi vọng các ngươi có thể tha cho ta một mạng, để ta có thể có cơ hội chuộc tội."
"Nói chi cho nhiều, cứ nói toẹt ra là không muốn chết cho rồi." Hạ Thiên bĩu môi, nhìn về phía Y Tiểu m, nói: "Vợ Y Y, nàng nói xem ta nên xử lý nàng ta như thế nào đây?"
Sắc mặt của Ứng Hiểu Nguyệt nhìn Y Tiểu Âm một cách sốt sắng, há mồm muốn nói gì đó, chỉ là lời còn chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt trở về, nàng tự biết đắc tội Y Tiểu Âm quá nhiều, đối phương hoàn toàn không có lý do để tha cho nàng.
"Tha cho nàng một mạng đi." Y Tiểu Âm cân nhắc một hồi, lạnh nhạt nói: "Giết cũng không có ích gì, nói thế nào cũng đã từng là đồng môn, cũng từng lớn lên cùng nhau."
Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt hoàn toàn bái phục, nói: "Ta nguyện phụng hai vị làm chủ, đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa..."
"Được rồi, không có hứng thú." Hạ Thiên trực tiếp ngắt lời Ứng Hiểu Nguyệt: "Ngươi làm cái gì, ta cũng không có hứng thú. Có điều, vợ Y Y không muốn giết ngươi, nhưng không có nghĩa là nàng không ghét ngươi, sau này tốt nhất là ngươi đừng xuất hiện trước mắt nàng, cút đi."
Ứng Hiểu Nguyệt còn muốn nói gì thêm, bỗng dưng cái cổ căng lên, tiếp đó cả người bay ra khỏi nhà trúc, lần nữa rơi vào trong hồ.
"Vợ Y Y, ở đây chắc là hết chuyện rồi, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó chơi đùa với nhau một xíu đi." Hạ Thiên ôm cái eo thon và đàn hồi của Y Tiểu m, cười hì hì nói.
"Ta không rảnh ở đây chơi với ngươi." Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên một cái: "Ta phải đi về điều tra Tiểu Tiên Giới, nghĩ cách cứu viện A Cửu. Đảo Sương Nguyệt sắp chìm rồi, ta còn phải nghĩ cách chuyển những người trên đảo đến nơi an toàn, còn có..."
"Vợ Y Y, nàng không cần tự làm khổ mình như vậy đâu." Vẻ mặt của Hạ Thiên phản đối, "Tiểu Tiên Giới gì đó, ta để bé ngoan và Thanh Thanh đồ đệ đi thăm dò. Chỉ cần biết Tiểu Tiên Giới ở đâu, chúng ta liền lập tức tới đó cứu Cửu nha đầu. Còn những người trên đảo, có thể chuyển toàn bộ đến thành phố Giang Hải."
"E là không được." Y Tiểu Âm suy tính mấy giây, sau đó lắc đầu: "Cư dân trên đảo nhiều năm chịu đựng linh khí tẩy rửa, thể chất không giống người bình thường, nếu như di cư đến thành phố Giang Hải, rất dễ xảy ra rắc rối, hơn nữa cũng sẽ sản sinh rất nhiều phiền toái khó lường trước được."
"Vợ Y Y, nàng nghĩ nhiều quá rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Hiện tại ta là tộc trưởng của bọn họ, đối với mỗi một người bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, chỉ cần ta không cho phép bọn họ xằng bậy, bọn họ sẽ không khác gì người bình thường."
Ánh mắt của Y Tiểu Âm phức tạp nhìn Hạ Thiên một cái: "Chính là do ta cảm thấy ngươi không đáng tin, nên mới không thu xếp bọn họ đến thành phố Giang Hải."
"Không phải còn có Tiểu Tiên Giới gì đó sao." Hạ Thiên rất nhanh liền có sáng kiến, "Trước hết chuyển bọn họ đến nơi an toàn, chờ chúng ta tìm được Tiểu Tiên Giới, biến nơi đó thành địa bàn của chúng ta, rồi lại dời toàn bộ tộc nhân Huyền âm tộc tới đó là xong."
“Sáng kiến này cũng được đấy.” Y Tiểu Âm gật đầu, về phần làm thế nào để dời hai, ba ngàn tộc nhân Huyền âm tộc ra ngoài, thì lúc đó có thể lợi dụng sức mạnh của Ứng Hiểu Nguyệt.
Ngay lúc Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đang thu dọn tàn cuộc ở đảo Sương Nguyệt, một âm mưu kinh thiên nhằm tiêu diệt Hạ Thiên cùng với tất cả thế lực ở thành phố Giang Hải đang lặng lẽ được triển khai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận