Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2374. Sát thủ chi thần mười hai năm trước

“Đây là máu của ngươi, sao ngươi có thể không hưng phấn cho được.” Một giọng nói lười biếng vang lên.
Nam Cung Uyên nghe vậy không khỏi sững sờ: “Máu của ta?”
“Chính xác, chẳng lẽ tên đần nhà ngươi không cảm thấy đau sao?” Hạ Thiên ôm A Cửu đứng ở đằng xa, cười hì hì nói.
“Hửm?”
Lúc này Nam Cung Uyên mới cảm nhận được sự khác thường của cơ thể, sau đó cúi đầu coi thử thì thấy dao găm hình rắn kia đang cắm trên cổ hắn, mặc dù không trúng động mạch chủ nhưng cũng đang liên tục chảy máu.
May mà trước đó ở trại huấn luyện sát thủ hắn đã tiếp nhận đủ loại huấn luyện nghiêm khắc, chịu đau đớn chính là một trong số đó.
“Cửu nha đầu à, dựa vào thực lực của nàng hoàn toàn có thể thẳng tay xử lý tên đần này mà.” Hạ Thiên có chút không hiểu liếc nhìn A Cửu.
A Cửu trừng Hạ Thiên một cái: “Đừng hở ra là xử lý người khác, người này xuất hiện thật sự quá kỳ lạ, tốt nhất là moi được một vài tin tức từ trong miệng hắn.”
“Vậy cũng có thể đánh hắn tàn phế rồi từ từ hỏi mà.”
Giọng điệu của Hạ Thiên như kiểu chuyện này là lẽ đương nhiên, dường như đang nói đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
“Hai vị có phải hơi coi thường người khác rồi không, thật sự cho rằng chút thương thế này có thể làm gì được ta ư?”
Ánh mắt Nam Cung Uyên không thèm chớp nhìn Hạ Thiên tự dưng xuất hiện, vừa rút dao găm ra khỏi cổ vừa điểm vài chỗ ở miệng vết thương, tiếp đó lấy thuốc từ trong ngực ra bôi vào vết thương.
Hạ Thiên hờ hững liếc nhìn hắn, thuận thế nói: “Thật ra ngươi nên ngã trên đất giả chết đi, nói không chừng chúng ta sẽ mặc kệ ngươi, vậy thì ngươi có thể giữ lại cái mạng này.”
“Nói khoác không biết ngượng.”
Nam Cung Uyên liếc nhìn Hạ Thiên khắp người đều là sơ hở, trong lòng không khỏi coi thường: “Vừa rồi ta chỉ là nhất thời sơ ý mới bị ngươi đánh lén mà thôi, thật sự coi mình lợi hại thế hả?”
“Cửu nha đầu, tên đần này từ đâu đến vậy?”
Hạ Thiên quay đầu nhìn A Cửu, cười hì hì nói: “Não hắn có vấn đề à?”
A Cửu tức giận nói: “Chàng cũng là bác sĩ thậm chí giỏi hơn ta gấp nhiều lần, chẳng lẽ không nhìn ra não hắn ta có vấn đề hay không, còn tới hỏi ta làm gì.”
“Ồ, vậy thì chắc là hắn không có não.”
Hạ Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cho nên mới không nhìn ra có vấn đề hay không.”
“Đậu má, ngươi mới không có não đấy.”
Nam Cung Uyên liếm sạch máu trên dao găm, ánh mắt âm trầm nói: “Phải thừa nhận là ngươi đã chọc giận ta rồi, mặc dù ta rất ít khi buôn bán mà không kiếm được tiền, nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ giết ngươi.”
A Cửu nhịn không được bật cười, thuận miệng trêu chọc nói: “Nếu như ngươi có thể giết Hạ Thiên, thì chính là vụ làm ăn có lời nhất trên thế giới đó, cam đoan có rất nhiều người đưa tiền cho ngươi.”
“Dù sao trên thế giới này, có rất nhiều người muốn giết chết hắn.”
Nam Cung Uyên cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, dao găm hình rắn trong tay tiếp tục ném ra.
Dao găm ném vào không trung lập tức xoay tròn, không bao lâu lập tức chia tách thành ba cái, thật thật giả giả lẫn lộn.
Ba con rắn di chuyển trong không trung, mang theo tiếng xé gió mãnh liệt, đi qua chỗ nào ngay cả sắt thép đều bị cắt đứt.
“Cái trò thật giả này đúng là không có tác dụng gì.” Hạ Thiên nhìn thấy tình huống này không khỏi thở dài lắc đầu: “Mấy tên đần các ngươi tại sao vẫn không rõ thế nhỉ.”
Bóng dáng Nam Cung Uyên cũng sắp đến gần Hạ Thiên, âm thanh lay động không ngừng: “Có tác dụng hay không thì đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
“Đúng là tên đần nói mãi không thông.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Vậy thì trực tiếp cho ngươi thấy được sự chênh lệch.”
“Chết đi cho ta!”
Vừa đến gần Hạ Thiên, Nam Cung Uyên khẽ quát một tiếng, bàn tay tóm được một con rắn, hung hăng đâm vào ngực Hạ Thiên.
“Hả?”
Nam Cung Uyên vừa ra tay cũng cảm giác được sự việc có chút không đúng, bởi vì dao găm không thể đâm vào được người Hạ Thiên.
Đây chính là dao găm chém sắt như bùn, sao có thể không đâm thủng được máu thịt chứ.
Ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện dao găm bị một ngón tay Hạ Thiên chặn lấy.
Loại thái độ hời hợt này giống như đây không phải dao găm sắc bén, mà giống như một tờ giấy vệ sinh.
“Bộp!”
Hạ Thiên tiện tay hất một phát, liền khiến cho Nam Cung Uyên còn đang sững sờ bay ngược ra ngoài.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!”
Nam Cung Uyên lần này thật sự cảm nhận được sự chênh lệch thực lực, kinh ngạc không thôi hỏi Hạ Thiên: “Loại thân thủ như ngươi sao có thể là kẻ vô danh được.”
Hạ Thiên tự giới thiệu: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên? Ta chưa từng nghe qua, người thành danh trong giới sát thủ ta đều biết cả, nhưng chưa từng nghe nói về người này.”
Nam Cung Uyên ngẩn người, đến cuối cùng vẫn không có tý ấn tượng gì cả, hình như trong giới sát thủ không có người này, nhưng võ công của tên trước mặt lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn không phải sát thủ, mà là cao thủ trong giang hồ ư.
“Nếu đã làm sát thủ lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua Ám Ảnh Đoàn?” A Cửu có chút nghi ngờ hỏi lại.
“Chẳng lẽ hắn là sát thủ mới mà Ám Ảnh Đoàn bồi dưỡng ra?”
Vẻ mặt Nam Cung Uyên hơi bất ngờ, “Chuyện này quá đáng sợ, không ngờ sau khi Ngải Vy Nhy và Isabella mất tích, lại có thể bồi dưỡng ra người mới khủng bố như thế, xem ra lãnh thổ của giới sát thủ phải sửa lại rồi.”
Hạ Thiên lắc đầu thở dài: “Cửu nha đầu à, ta cảm thấy não hắn thật sự có vấn đề.”
“Chàng không phải người của Ám Ảnh Đoàn, nhưng tất cả người ở trong đó đều là của chàng.”
A Cửu cũng cảm thấy tên sát thủ này có chút ngu ngơ, “Chắc tầm mười hai năm rồi chàng không ra tay, bây giờ sát thủ mới không biết tiếng tăm của chàng cũng là bình thường.”
“Chờ đã!”
Nam Cung Uyên nghe vậy lập tức sững sờ, tiếp đó nhớ đến cái tên nổi như cồn vào hai mươi năm trước ở giới sát thủ, sắc mặt lập tức xám xịt, “Ngươi, ngươi là sát thủ chi thần mười hai năm trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận