Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3023: Dập đầu ba trăm cái

“A?”
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Viên Nhất Phương bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn xuống. Cái chân mà hắn ta đang nắm chính là của cha hắn ta.
“Cha, tại sao lại là ngươi?”
Lúc này, Viên Phi Hiệp đã chậm rãi tỉnh lại, đang định gọi xe cứu thương, kết quả điện thoại còn chưa móc ra được, đã bị con trai của mình nắm lấy mắt cá chân, sau đó trong nháy mắt bóp nát xương đùi.
“Ngươi…” Viên Phi Hiệp há to miệng định nói cái gì đó, kết quả lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.
“Cha.” Viên Nhất Phương mở to mắt, tê tâm liệt phế gào lên: “Cha thế nào rồi? Cha không thể chết được.”
Cách đó không xa, Triệu Hiểu Trác khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mặt: “Rốt cuộc hắn ta đang làm cái gì vậy?”
Vừa nãy, Viên Nhất Phương giống như nổi điên, đánh cha mình gần chết. Bây giờ hắn ta còn bóp nát xương đùi của cha mình. Phát rồ đến như vậy, Triệu Hiểu Trác chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Triệu Thanh Thanh rùng mình một cái, nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, có phải đầu óc của hắn ta có vấn đề hay không?”
“Sao chỉ là đầu óc có vấn đề?” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Toàn thân cao thấp trên người hắn ta đều có vấn đề.”
Viên Nhất Phương vọt đến trước mặt Hạ Thiên, giận dữ hét lên: “Là ngươi, ngươi giở trò quỷ đúng không?”
“Liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta vẫn luôn ngồi ở đây, động cũng không động qua.”
“Nhất định là một trong ba người các ngươi.” Viên Nhất Phương trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh và Triệu Hiểu Trác, rồi quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ta đã sớm nghe nói ngươi biết y thuật, hơn nữa châm pháp còn đặc biệt quỷ dị. Ngoại trừ ngươi thì không còn ai khác.”
Hạ Thiên nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta dùng kim châm ngươi từ lúc nào?”
“Cái này…” Viên Nhất Phương ngẩn ra. Hắn ta vô cùng tự tin với bản lãnh của mình, tuyệt đối không có người nào dưới tình huống hắn ta không hề phát giác mà châm hắn ta một châm.
Tuy nhiên, nếu không phải Hạ Thiên giở trò quỷ, tình huống là như thế nào? Không thể nào hắn ta nổi điên đánh cha mình thành như vậy.
“Ta thấy ngươi nên đưa cha ngươi đến bệnh viện đi. Nếu muộn, cha ngươi sẽ chết đấy.” Triệu Hiểu Trác có lòng tốt nhắc nhở: “Bây giờ đưa đến đó, nói không chừng còn có chút hy vọng sống.”
“Hừ.” Mặc dù trong lòng Viên Nhất Phương cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy trước mắt không phải là lúc để so đo. Hai mươi năm trước, hắn ta bị người ta bắt vào nhà giam, trong nhà vẫn do một tay cha hắn ta chèo chống. Sau khi hắn ta được thả, mơ ước duy nhất chính là có thể trở thành đệ nhất công tử, trọng chấn nhất mạch Viên gia, để cha của hắn ta có thể nở mày nở mặt lúc tuổi già.
Ai biết, kết quả lại như vậy.
“Nhất định là các ngươi giở trò quỷ. Việc này không xong đâu, các ngươi chờ đó.” Viên Nhất Phương ôm lấy cha của mình, nghiến răng mà mắng.
Triệu Hiểu Trác cười nói: “Này, ngươi nhớ cho người mang tiền bồi thường tu sửa tường đến nhé.”
Lãnh ý hiện lên trong mắt Viên Nhất Phương: “Khoản nợ này, ta từ từ tính toán với các ngươi. Vốn ta muốn cho các ngươi một cơ hội, bây giờ xem ra, đúng là dư thừa. Trong vòng ba ngày, chắc chắn Triệu gia sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, giống như năm đó Lý gia bị các ngươi san bằng vậy.”
Nói xong, Viên Nhất Phương bước ra ngoài.
“Ta không nói ngươi có thể đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi dập đầu ba trăm cái rồi hãy nói.”
Triệu Hiểu Trác nhướng mày, nhìn Hạ Thiên, thấp giọng hỏi: “Không phải một trăm cái sao?”
“Ngươi quan tâm làm gì?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác: “Nếu ngươi thấy nhiều, ngươi dập thay hắn ta đi?”
“Ta không có bị bệnh.” Triệu Hiểu Trác nói.
Viên Nhất Phương trợn tròn mắt, nói với Hạ Thiên: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng. Ngươi thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao?”
“Tên ngu ngốc ngươi đánh lén Thanh Thanh nha đầu, ngươi đừng tưởng rằng ta không nhìn ra.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Ta bảo ngươi dập đầu ba trăm cái đã là tiện nghi cho ngươi rồi.”
Viên Nhất Phương sửng sốt, thề thốt phủ nhận: “Tội lỗi gì cũng đổ hết lên đầu ta, cách làm người của các ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
Ban đầu, Triệu Thanh Thanh cũng hoài nghi Viên Nhất Phương, bây giờ nghe Hạ Thiên nói, nàng lại càng thêm xác định: “Dám làm mà không dám nhận, cách làm người của ngươi cũng không có gì đặc biệt.”
“Đừng sỉ nhục nhân cách của ta.” Viên Nhất Phương phẫn nộ quát: “Viên Nhất Phương ta, nếu quả thật dám làm mà không dám chịu, nào có chuyện ta ngồi tù, còn ngồi những hai mươi năm.”
Hắn ta nói cũng đúng. Nếu sự việc năm đó Viên Nhất Phương chết cũng không nhận, đúng là không có người nào bắt được hắn ta, nhưng hắn ta đã nhận, hơn nữa còn ngồi hai mươi năm trong tù.
“Điều này nói rõ ngươi nhát gan sợ chết, chẳng có liên quan gì đến việc dám làm dám chịu.” Hạ Thiên vô tình vạch trần.
Viên Nhất Phương giống như nghe được một câu chuyện cười, ngửa mặt lên trời cười to: “Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe người ta nói ta sợ chết. Ngươi chọc cười gia gia ta mà.”
“Sợ chết cũng là chuyện bình thường mà.” Triệu Hiểu Trác ngược lại hiểu ý của Hạ Thiên: “Nếu ngươi không sợ chết, ngươi đã chết từ hai mươi năm trước rồi.”
“Ta sợ chết? Ta sẽ sợ chết sao?” Viên Nhất Phương không tán đồng câu nói này, cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn: “Ta và cha ta có ý tốt đến tìm Triệu gia các ngươi bàn việc, nhưng đầu tiên Triệu gia các ngươi từ chối cha con ta ngoài cửa, về sau còn lập mưu đánh cha ta trọng thương, bây giờ còn làm nhục ta, đúng là khinh người quá đáng, có thể nhẫn chứ không thể nhục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận