Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2344. Biến cố

Tiết Phượng Sơn sửa sang lại quần áo một chút, sau đó mang Hạ Thiên và A Cửu theo, đi ra từ trong một lối ra bí mật, để lại những người tham dự hội nghị trong hội trường vẫn đang tạo dáng như điêu khắc.
Thông đạo ẩn giấu trong hội trường có chút chật hẹp, hoàn toàn không giống vật liệu tạo thuyền, A Cửu nhìn qua liền có phán đoán sơ bộ, đây cũng là có người tự mình cải tạo sau khi thuyền thành hình.
Không biết là xuất phát từ khoe khoang, hay là muốn lấy lòng tin với Hạ Thiên và A Cửu, Tiết Phượng Sơn chủ động bàn giao, nói: "Cái lối đi này là ta cho người lén lút chế tạo, ngay cả thuyền trưởng Ngô Bạch Đinh cũng không biết."
"Ngươi chế tạo ra thông đạo ẩn giấu này là muốn làm gì?" A Cửu có chút buồn cười hỏi.
Hạ Thiên tùy ý đáp lại: "Cửu nha đầu, chuyện này không cần nghĩ, nhất định là đồ đần này sợ thân phận lừa đảo của mình bị người ta vạch trần, cho nên chuẩn bị loại thông đạo này, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát thân."
"Ha ha, hai vị nói đùa." Tiết Phượng Sơn lễ phép, cười xấu hổ hai tiếng, "Mặc dù thân phận bác sĩ của ta là giả, nhưng ta cũng là người làm việc cho


Trường Sinh chủ


, chỉ cần ở trên thuyền, thì không ai dám làm gì ta."
"Thật sao?" Hạ Thiên cười hì hì.
Tiết Phượng Sơn căng thẳng trong lòng, vội nói: "Đương nhiên, không tính các ngươi."
A Cửu không nhịn được hỏi: "Trường Sinh chủ của các ngươi là ai?"
"Chuyện này không ai biết." Lúc này, Tiết Phượng Sơn cũng thẳng thắn, "Thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không biết."
"Lẽ nào ngươi chưa từng thấy?" A Cửu nhìn Hạ Thiên một cái, xác định Tiết Phượng Sơn không phải nói dối, sau đó hỏi tiếp.
"Thấy thì có thấy qua."
Trên mặt Tiết Phượng Sơn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Nhưng kỳ thật cũng chẳng khác gì không thấy, các ngươi xem phim truyền hình cũng biết, loại hắc thủ phía sau màn làm sao lại có thể dễ dàng lộ ra chân dung, âm thanh cũng đã bị bóp méo, nghe không rõ là nam hay nữ."
Sau đó lại bồi thêm một câu: "Có khả năng là Ngô Bạch Đinh thấy qua bộ mặt thật của hắn."
A Cửu gật gù, chuyện này cũng nằm trong dự liệu, lại hỏi: "Tục Mệnh Hoàn của ngươi chính là do Trường Sinh chủ đó đưa cho ngươi, đúng không?"
"Đúng." Tiết Phượng Sơn thành thật, vừa đi vừa nói: "Tục Mệnh Hoàn là đồ mà Trường Sinh chủ dùng để vơ vét của cải, thứ đó có thể khống chế tâm trí của con người, phàm là người ăn qua, trên cơ bản không thể tách rời, cho nên những phú hào này hàng năm đều phải đến mua."
"Nơi này vậy mà còn có hoạt động buôn bán ma túy, các ngươi vơ vét ác thật đấy." A Cửu xùy cười một tiếng, đối với hành vi của tên Trường Sinh chủ kia khá là khinh thường, dùng loại thủ đoạn bí mật đen tối đó để vơ vét của cải, thật sự là trơ trẽn.
Tiết Phượng Sơn lúng ta lúng túng không dám lên tiếng, lá gan của hắn kỳ thực cũng không lớn, gia nhập Trường Sinh hội làm những chuyện này cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, hiện tại càng là không dám phản kháng Hạ Thiên và A Cửu.
"Vậy vị Trường Sinh chủ này có ở trên thuyền không?" A Cửu lại hỏi.
"Không có." Tiết Phượng Sơn lắc đầu, đáp lại: "Hắn chưa bao giờ lên thuyền."
"Chưa bao giờ lên thuyền, lại mua một chiếc du thuyền xa hoa như thế, lạ thật đấy." A Cửu không khỏi nở nụ cười, "Vậy thì ngươi thấy hắn ở đâu?"
"Ở trên một hải đảo, kỳ thực buổi giao lưu chân chính cũng ở trên đảo đó." Tiết Phượng Sơn đáp lại: "Mỗi khi thuyền cập bờ, hắn lại phái người tới đây mời bọn ta lên đảo, sau đó giao tất cả mọi thứ mà bọn ta đoạt được cho hắn."
Trong lòng A Cửu rùng mình, trong đầu lóe lên một ý niệm, không khỏi hỏi: "Hải đảo? Hải đảo nào?"
"Chuyện này ta cũng không rõ." Tiết Phượng Sơn khổ sở, "Thuyền sẽ ngẫu nhiên ngừng lại trên đường, khả năng là trừ Ngô Bạch Đinh ra, trên thuyền cũng không ai biết là hải đảo nào."
"Xem ra vẫn phải tìm Ngô Bạch Đinh để nói chuyện cho ra lẽ." A Cửu rơi vào trầm tư, tự lẩm bẩm.
Hạ Thiên lại phản bác: "Cửu nha đầu, kỳ thực không cần nói chuyện với tên ngu ngốc đó, chờ thuyền ngừng, trực tiếp đi tìm tên đần Trường Sinh chủ hay Đoản Mệnh chủ gì đó đánh một trận là xong."
"Chàng chỉ biết đánh người, ngoài đánh người ra còn biết gì nữa không?" A Cửu trừng Hạ Thiên một cái, "Chẳng trách Y tỷ tỷ lúc nào cũng né chàng, con người của chàng thật sự là quá vô vị."
Hạ Thiên lại làm ra vẻ rất kiêu ngạo: "Ta rõ ràng rất thú vị, ngoài đánh người ra thì ta còn biết tạo ra con người, về điểm ấy Cửu nha đầu nàng hẳn là biết rất rõ."
"Mặc kệ chàng." A Cửu tức giận trừng Hạ Thiên một cái.
"À mà, mặc dù ta không có tư cách nói lời này, nhưng vẫn muốn khuyên các ngươi một câu." Ánh mắt của Tiết Phượng Sơn có chút do dự, lại có chút sợ hãi, chậm rãi nói: "Trường Sinh chủ không phải là phàm nhân, hắn quả không khác gì thần tiên, các ngươi khẳng định không phải là đối thủ của hắn, nên đừng có trêu chọc hắn thì tốt hơn."
"Bọn ta không có hứng thú đi trêu chọc hắn, mà là tên ngu ngốc kia trêu chọc bọn ta." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Coi như hắn thật sự là một thần tiên, ta cũng có thể giết chết hắn."
Tiết Phượng Sơn trong nháy mắt ngậm miệng không nói gì, chỉ có thể âm thầm cảm thán tên sát tinh này, quả nhiên điên cuồng đến mức không có điểm dừng: "Các ngươi căn bản không hiểu Trường Sinh chủ, mặc dù hắn chưa bao giờ lộ diện, nhưng lại có tính khống chế rất mạnh, trên khắp mọi nơi trên thuyền này đều bị quản chế, chỉ cần chúng ta đi lầm một bước, thì liền sẽ bị hắn xử lý. Cái lối đi này cũng là thứ mà ta hao tổn tâm cơ mới chế tạo ra, có thể miễn cưỡng né tránh tai mắt của hắn."
"Vậy làm sao ngươi biết, cái lối đi này của ngươi không phải là hắn cố ý để ngươi kiến tạo ra chứ?" A Cửu hỏi một câu đầy hóc búa.
Tiết Phượng Sơn lập tức liền ngây ngẩn cả người, trong con ngươi đầy vẻ kinh hãi.
Lúc này, thân tàu bỗng nhiên sinh ra chấn động cực kỳ dữ dội, toàn bộ thông đạo trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, tên Tiết Phượng Sơn kia né tránh không kịp, trực tiếp bị vách tường hai bên đè bẹp, mắt thấy là đã chết.
Mà Hạ Thiên lại không thấy bóng dáng của A Cửu, không biết đã đi nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận