Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2404: Con trai của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng sao có thể vô dụng như thế được

“Được, ngươi giỏi lắm.”
Bên trong đống gạch vỡ, Thanh Liên hòa thượng bò ra, trên mặt đã không còn nụ cười, cũng đánh mất dáng vẻ ung dung thong thả, chỉ còn lại sự dữ tợn: “Bần tăng tu hành từ xưa đến nay chưa từng bị làm nhục như thế, ngươi là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng!”
“Vậy chỉ có thể nói là ngươi khuyết thiếu kiến thức đánh nhau của xã hội, hiện tại ta giúp ngươi học một khóa, nhớ nộp học phí đó.”
Hạ Lãnh nằm trên mặt đất không thể động đậy, có điều mồm mép lại trở nên trôi chảy rất nhiều, dường như có chút tương phản với hình tượng kiệm lời trước đó.
Thanh Liên hòa thượng giận quá thành cười, tiện tay rút ra một trường kiếm lấp lánh như nước từ trong hư không: “Thanh kiếm này gọi là Thất Xích Thần Quang, là bội kiếm của ta trong liên minh tu tiên, là một kiện pháp khí tuyệt phẩm, ngươi có thể chết trên kiếm này cũng coi như là phúc khí ba đời của ngươi.”
“Không, là may mắn đời này của ngươi, bởi vì sau khi bị kiếm này chém thì sẽ không vào Luân Hồi, cũng không biến mất, mà linh hồn của ngươi sẽ bị giam cầm trong kiếm Thần Quang này, mãi mãi chịu giày vò không thể được giải thoát.”
Nói xong, Thanh Liên hòa thượng chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Lãnh, giơ kiếm dí vào ngực Hạ Lãnh, thấp giọng nói: “Bần tăng vốn rất thưởng thức ngươi, muốn cho ngươi một cơ hội tiến vào liên minh tu tiên, đáng tiếc ngươi lại không biết quý điều, vậy mà còn muốn phản kháng lại.”
“Quý trọng?”
Hạ Lãnh ha ha cười khẽ, “Bớt làm cái dáng vẻ này đi, chỉ sợ đó cũng không phải chủ ý gì tốt, thật sự cho rằng người khác ngu ngốc giống ngươi sao?”
“Chậc chậc, đáng tiếc.”
Thanh Liên hòa thượng đúng là vô cùng thưởng thức Hạ Lãnh, bất luận là tư chất hay là tâm tính đều là loại thượng thừa, mục đích ban đầu của hắn đúng là muốn đưa Hạ Lãnh đến liên minh tu tiên, sau đó xem như thân xác dự bị khi bản thân độ kiếp để sử dụng, đáng tiếc ý chí tự do của người này quá cường liệt, lại dám ra tay với hắn, vậy nên không để giữ lại.
“Đáng tiếc em gái ngươi, ngươi mới đáng tiếc, cả nhà các ngươi mới đáng tiếc.”
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng mắng chửi của một nữ nhân, thỉnh thoảng còn pha lẫn mấy từ thô tục.
Thanh Liên hòa thượng vẻ mặt nghi hoặc, không khỏi nhìn sang, lại trông thấy cách hắn không xa nổi lên một vòng ánh sáng, không bao lâu từ bên trong liền có một nữ nhân mặc quần dài màu tím, đẹp như tiên nữ, mặt mũi tràn đầy vẻ giận.
Nữ nhân này vừa mới ra trận lập tức rút ra một cái trường tiên quất vào mặt Thanh Liên hòa thượng.
“Bốp!”
Thanh Liên hòa thượng phát hiện mình vậy mà không thể né tránh nổi, chỉ có thể cứng rắn chịu một roi này, cả khuôn mặt gần như bị quất nát, không đợi hắn phản ứng lại, trên người liền chịu mấy trăm roi rền rã.
“Được rồi, Mị Nhi, đừng đùa nữa.”
Bên trong vòng sáng lại có một nữ nhân càng xinh đẹp hơn đi ra, thần thái của nàng vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, nàng tiến lên đỡ Hạ Lãnh dạy, rồi cho hắn nuốt một viên thuốc, ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ.”
Hạ Lãnh có chút kỳ quái: “Dì Mộc, dì Mị Nhi, sao các ngươi tới đây vậy?”
Hai nữ nhân này dĩ nhiên là Mộc Hàm và Mị Nhi.
“Phù bảo mệnh trên người ngươi phát ra báo động, đương nhiên chúng ta phải tới.”
Mộc Hàm quan sát Hạ Lãnh, hơi nhíu mày lại: “Đan điền khí hải đều có chút vỡ nát, xem ra cần dưỡng thương thật tốt, cùng ta trở về Ngự Tiên tông đi.”
Mị Nhi nghe thấy đan điền khí hải của Hạ Lãnh bị vỡ nát, càng tức giận hơn, rơi trên tay quất xuống càng tàn bạo.
“Lại trở về ư?”
Hạ Lãnh không khỏi liếc mắt, “Dì Mộc, nếu quay về thì ta lại ra ngoài, thật ra ta không sao đâu, không cần trở về.”
Mộc Hàm liền hỏi: “Vậy về đảo Thần Tiên thì sao?”
“Thế càng không được.” Hạ Lãnh vội vàng lắc đầu.
Mộc Hàm có chút đau lòng nói: “Vẫn là chúng ta quá nhẫn tâm, ngươi rõ ràng còn nhỏ đã để ngươi một mình xông xáo giang hồ, nếu như mẹ ngươi mà biết thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
“Dù mẹ đau lòng nhưng vẫn sẽ thả ta ra thôi.” Hạ Lãnh hiểu rất rõ tính cách mẹ mình, “Con trai của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, thì sao có thể vô dụng như thế.”
Từ trên người Hạ Lãnh, Mộc Hàm thấy được sự quật cường y hệt Hạ Thiên, biết rằng ép buộc hắn cũng vô ích, chỉ là vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự không về?”
Hạ Lãnh kiên định lắc đầu.
“Bỏ đi, tùy ngươi vậy.”
Mộc Hàm lấy ra một chút đan dược và linh dịch, đựng vào túi: “Những cái này là thuốc trị thương và linh dược, chỉ cần uống rồi điều dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ không sao.”
“Cảm ơn dì Mộc.” Hạ Lãnh khôi phục chút khí lực, ngồi dậy, nhận lấy cái túi.
Mộc Hàm có chút vui mừng, lại nói: “Ngươi không cảm ơn dì Mị Nhi của ngươi à, trông nàng tức giận kìa.”
“Cảm ơn dì Mị Nhi.”
Hạ Lãnh lại lên tiếng cám ơn với Mị Nhi đang nổi giận, nhắc nhở: “Cơ mà dì Mị Nhi đừng đánh nữa, nếu còn đánh thì hắn sẽ biến thành đống bùn.”
Mị Nhi căm hận thu roi, vẫn còn tức giận nhìn Thanh Liên hòa thượng mình đầy thương tích nói: “May cho ngươi đấy.”
“Mộc Hàm, dì Mị Nhi, hòa thượng này không đơn giản, là người trong liên minh tu tiên.” Hạ Lãnh nhỏ giọng nói với Mộc Hàm và Mị Nhi.
Mị Nhi nghe được bốn chữ liên minh tu tiên liền không khỏi biến sắc.
Mộc Hàm hơi nhăn mày lại, lập tức đưa tay bắn ra mấy đạo hàn quang, phong kín cả người Thanh Liên hòa thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận