Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3451: Tên giả mạo kia ở đâu?

“Thời thế hiện nay, có thể xưng là đệ nhất thần y cũng chỉ có một người.” Biểu hiện của lão giả râu ria bỗng trở nên trang nghiêm: “Đó chính là Hạ Thiên. Mười hai năm trước, hắn đã mang theo gia quyến quy ẩn sơn lâm, nhưng vừa rồi ta đã đi theo cha con Chiêm gia, gặp được lão nhân gia ông. Độc của Chiêm công tử chính là do lão nhân gia ông giải. Ngươi đừng quá đắc ý. Lát nữa, Chiêm công tử sẽ tuyệt đối tỉnh lại. Ngươi đã trêu chọc Hạ thần y, chỉ sợ hôm nay ngươi sẽ phải chết.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy nhộn nhạo, nhất thời không biết nên nôn từ chỗ nào.
“Lão đầu, ta hoài nghi ngươi là người của quân đội bạn, cố ý mặc áo da của địch.” Ninh Thụy Thần có chút không nói nổi: “Ngươi có biết tên của anh rể ta là gì không?”
Lão giả râu ria cười lạnh nhìn Hạ Thiên: “Hắn tên gì liên quan gì đến ta? Ngươi nên lo chạy đi. Chờ Chiêm gia chủ dẫn người đến, các ngươi nhất định phải chết.”
“Anh rể ta tên Hạ Thiên, là Hạ Thiên hàng thật giá thật đấy.” Ninh Thụy Thần đã sớm từ Ninh Nhụy Nhụy biết được thân phận của Hạ Thiên, không khỏi bật cười ha hả: “Ngươi đã tán thành anh rể ta là thần y đệ nhất thiên hạ, tại sao còn đi tin loại hàng giả kia chứ. Gặp được chân Phật ngược lại còn không bái?”
“Đánh rắm.” Lão giả râu ria đánh giá Hạ Thiên mấy lần, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận: “Nhìn ngươi cũng chỉ là một tên nhóc hơn hai mươi tuổi, tại sao lại là Hạ thần y? Cho dù muốn giả mạo cũng nên tìm người lớn tuổi một chút, cứ tưởng người khác là ngu ngốc hết sao?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần tưởng, ngươi chính là một tên ngu ngốc.”
“Ai nói thần y thì nhất định phải già?” Ninh Thụy Thần cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Khó trách ngươi lại bị gạt. Hạ thần y giả mạo kia nhất định cũng là lão bất tử không khác gì ngươi.”
“Không cho phép ngươi sỉ nhục Hạ thần y.” Lão giả râu ria nghe xong, tức đến mức mặt đỏ lên, tiện tay quơ lấy một vật ném vào Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần linh hoạt né được, cười nói: “Nói không lại thì ném đồ vào người ta, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi, khó trách lại bị lừa.”
“Đúng là nói hươu nói vượn.” Lão giả râu ria nhảy lên, chỉ vào Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần mà mắng: “Hai người các ngươi chết chắc, tuyệt đối chết chắc. Hạ thần y còn có môn nhân, sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Ninh Thụy Thần nói: “Vậy ngươi gọi tên giả mạo đó đến đây đi, trước mặt đối chất. Ai thật ai giả chẳng phải có thể biết rõ sao?”
“Hừ, Hạ thần y là nhân vật như thế nào, tại sao lại đến gặp ngươi…” Lão giả râu ria còn chưa nói xong, một bóng người đột nhiên chạy vào, đồng thời còn nhấc chân đạp ông ta ngã lăn quay.
Lão giả râu ria cũng là người cứng cỏi, chịu một cước như thế cũng không có gì đáng ngại. Ông ta bò dậy từ dưới đất, quát lớn: “Ai, là ai dám ra tay với lão phu?”
“Là ta.” Người đến không nhanh không chậm, lạnh giọng nói.
Lão giả râu ria đưa mắt nhìn người đến, mắt không khỏi trợn tròn: “Diệp, Diệp hội trưởng, tại sao ngươi lại đến đây?”
Người đến cũng là người quen của Hạ Thiên, tên thật là Diệp Phi Diệp, hiện tại đổi thành Diệp Vô Minh, là Hội trưởng đương nhiệm của Thiên Nhân Hội.
Thiên Nhân Hội là một tổ chức mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đã gặp khi đến Chung Nam Sơn. Tất cả những người bên trong đều là những người đã đi qua ba đại bí cảnh, sau đó bị linh khí xâm nhập, biến thành người chết sống lại.
Hội trưởng lúc đó là một lão đầu tử họ Diệp sống hơn năm trăm năm. Khi đó, Diệp lão đầu muốn Hạ Thiên giết chết ông ta, chỗ tốt chính là truyền lại chức Hội trưởng cho Hạ Thiên.
Đáng tiếc, Hạ Thiên không có hứng thú với cái chức Hội trưởng đó, tiện tay châm cho lão một châm, để lão tự quyết định sinh tử của mình. Tiếp theo, Hạ Thiên tùy ý tặng vị trí Hội trưởng cho Diệp Vô Minh.
“Hàn Hạnh Trai, ngươi đừng gọi ta là Hội trưởng. Ngươi không phải thiên nhân, cũng không có nhập hội.” Diệp Vô Minh lãnh đạm khoát tay “Hơn nữa, ngươi dám mạo phạm Hạ Thiên. Hắn mới là Hội trưởng chân chính của Thiên Nhân Hội. Óc ngươi chứa nước à? Nói, rốt cuộc là ai bảo ngươi làm như thế?”
Hạ Thiên nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy đi theo đằng sau, liền hỏi: “Tiểu muội chân dài, không phải nàng nói về nhà có việc sao? Tại sao lại quay lại?”
“Ta đi đón Diệp thúc mà.” Ninh Nhụy Nhụy cười nói.
“Ông ấy, ông ấy là…” Ninh Thụy Thần nhìn thấy Diệp Vô Minh, ánh mắt mở to, có chút khó tin: “Ngươi là Lục thúc? Ngươi không phải chết rồi sao? Khi ta còn bé, ta có tham gia tang lễ của ngươi mà.”
Diệp Vô Minh khoát tay: “Ôn chuyện thì về sau hãy nói, trước giải quyết chuyện trước mắt đã.”
“Vâng.” Ninh Thụy Thần đành phải thu lại nghi ngờ, không nói gì nữa.
Diệp Vô Minh yên lặng nhìn lão giả râu ria: “Hàn Hạnh Trai, ngươi không phải nói muốn gặp Hạ thần y sao? Bây giờ hắn đang ở trước mặt ngươi, vì sao ngươi lại không bái kiến?”
“Hắn, hắn thật sự là Hạ thần y, Hạ thần y của Nghịch Thiên Bát Châm sao?” Lão giả râu ria vẫn không thể tiếp nhận được sự thật: “Tuổi của hắn… không thể nào? Điều này sao có thể? Hạ thần y mà ta gặp trước đó không phải như thế.”
“Chẳng lẽ ta còn gạt ngươi sao?” Diệp Vô Minh hừ lạnh: “Ngươi bị Chiêm Cao Hạc lừa rồi, hoặc có thể nói Chiêm Cao Hạc cũng bị người ta lừa.”
Lão giả râu ria nhất thời vẫn không tiếp nhận được: “Nhưng y thuật của Hạ thần y kia đích thật…”
“Tên giả mạo đó ở đâu?” Hạ Thiên lười nói nhảm: “Nói ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
“Ta không biết.” Lão giả râu ria mờ mịt nói: “Khi đi, Chiêm gia chủ còn bịt mắt và lỗ tai của ta.”
Lúc này, lại có người nhảy ra: “Ta biết ở đâu đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận