Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3204: Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?

“Ai đang nói chuyện vậy?”
Nữ nhân môi đỏ mở to mắt nhìn chung quanh, súng trong tay dần dần nhắm ngay người trước mặt: “Ngươi đứng ra cho bổn cô nương. Nếu không, các ngươi đều phải chết.”
“Đã xấu thì thôi đi, mắt còn bị mù nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy: “Vừa rồi là ngươi nổ súng về phía ta đúng không?”
“Ngươi, ngươi…” Ánh mắt nữ nhân môi đỏ hiện lên sự hoảng sợ, chỉ vào Hạ Thiên, nói chuyện có chút cà lăm: “Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy giữa ban ngày sẽ có quỷ sao?”
“Vậy ngươi… không thể nào, tuyệt đối không thể nào?” Nữ nhân môi đỏ lấy lại tinh thần, chỉ là nàng ta không cách nào tiếp nhận được sự thật này: “Ngươi rõ ràng đã trúng nhiều đạn của ta như thế, tại sao lại không có việc gì?”
“Vì sao trúng đạn lại phải có việc?” Hạ Thiên hờ hững nói: “Không tin thì ngươi bắn thêm vài phát nữa đi, xem ta có việc gì hay không?”
Nữ nhân môi đỏ đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ, cầm súng chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng ta ngốc sao? Có thể vừa rồi ta bắn không trúng hoặc trên người ngươi mặc áo chống đạn. Ngươi còn giả bộ với ta làm gì?”
“Ta phiền nhất chính là loại người cầm súng chỉ vào ta.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cho ngươi ba giây ăn hết cây súng này, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ta thả ngươi cái rắm ngựa thì có.” Nữ nhân môi đỏ không nói hai lời, bắn ba phát liên tiếp về phía Hạ Thiên.
Đáng tiếc, Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự như cũ.
Ngược lại, ba thuộc hạ mà nàng ta mang đến, từng tên một kêu thảm ngã xuống trong vũng máu.
“Yêu pháp, nhất định là yêu pháp.” Nữ nhân môi đỏ lập tức lấy một cây thánh giá từ sâu trong cổ áo ra: “Chẳng lẽ ngươi chính là vu sư đến từ phương Đông thần bí?”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói tiếng Trung cả nửa ngày, bây giờ còn giả bộ làm người ngoại quốc. Cho dù ngươi là người ngoại quốc, dám dùng súng chỉ vào người của ta, ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
Nữ nhân môi đỏ cảm thấy không ổn, lập tức co cẳng bỏ chạy, thuận tiện còn lớn tiếng nói với mấy tiểu đệ của mình: “Lão tam, lão tứ, các ngươi mau ngăn hắn lại cho ta.”
Chỉ thấy hai nam nhân kia vọt đến trước mặt Hạ Thiên, một trái một phải vung quả đấm to lớn vào người của hắn.
Hạ Thiên vẫn thái độ uể oải, giống như ngủ không đủ, cả người động cũng không động, nhìn chẳng khác nào người yếu mà ra gió.
Bành bành.
Hai trọng quyền đập thẳng vào người Hạ Thiên.
Đáng tiếc, chúng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
Ngược lại, hai gã nam nhân ngoại quốc bỗng dưng biến sắc, ôm lấy nắm đấm, đau đến mức ngã xuống đất rú thảm không thôi.
“Hừ, tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Lúc này, nữ nhân môi đỏ đã nhảy lên đỉnh cột buồm, từ trên cao nhìn xuống nói với Hạ Thiên: “Việc này chưa xong đâu. Người dám giết ta, về sau ngươi nhất định phải trả giá bằng mạng.”
“Không cần về sau đâu. Bây giờ có thể coi như xong.” Hạ Thiên cười nói.
“Bổn cô nương không rảnh đấu võ mồm với ngươi, ngươi chờ đó cho ta.” Nữ nhân môi đỏ cảm thấy lạnh sống lưng, vội thả người nhảy lên, nhảy về phía biển cả mênh mông.
Lúc này, Hứa Kiều Na rất muốn đuổi theo, đáng tiếc lại không có được thực lực đó, đành phải nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi đừng để nàng ta chạy thoát. Nàng ta là lính đánh thuê, nếu để nàng ta chạy đi, nàng ta tuyệt đối sẽ dẫn người đến trả thù.”
“Nàng ta chạy không thoát đâu.” Hạ Thiên cũng không sốt ruột. Cơn giận vừa rồi nữ nhân này nổ súng về phía hắn vẫn còn chưa tan.
Nữ nhân môi đỏ khịt mũi coi thường Hạ Thiên. Chỉ cần xuống biển, ai cũng không dọa được nàng ta. Dù sao nàng ta còn có danh hiệu Thâm Hải Nhân Ngư.
Bành.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, nàng ta cũng không lao được xuống biển mà đâm vào bên trong boong thuyền.
“A, mũi của ta. Ta phải bỏ ra hơn một trăm vạn để làm đấy.” Nữ nhân môi đỏ kêu thảm một tiếng, xoay người ngồi dậy, đau lòng sờ cái mũi của mình: “Bác sĩ đều bị ta giết hết. Nếu bị hư, cũng không có ai làm lại đâu.”
Hứa Kiều Na lập tức tiến lên chế phục nữ nhân môi đỏ, lạnh lùng nói: “Mạng sắp không còn rồi, còn quan tâm cái mũi giả.”
“Cái gì mà mũi giả, mũi rất đẹp mà.” Nữ nhân môi đỏ bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Kiều Na: “Ngươi có thể nhẹ tay một chút hay không? Bây giờ ta trốn cũng không thoát mà.”
“Trốn không thoát cũng không thể phớt lờ.” Hứa Kiều Na lạnh lùng nói: “Ngươi là hạng người cùng hung cực ác, dưới tay dính máu của không biết bao nhiêu người vô tội.”
Nữ nhân môi đỏ khinh thường nhìn Hứa Kiều Na: “Ngươi nói giống như ngươi thánh khiết lắm vậy. Tổ chức Thiên Kiêu của các ngươi cũng không ít lạm sát, giết lầm đâu nhỉ? Cứ tưởng mình là cảnh sát thế giới.”
“Ngươi đừng đánh đồng Thiên Kiêu với loại người các ngươi. Các ngươi không xứng.” Hứa Kiều Na không nhịn được hỏa khí trong lòng, lạnh lùng nói: “Các ngươi hẳn đã ở vùng biển này một khoảng thời gian rồi phải không? Nói đi, các ngươi đã cướp bao nhiêu chiếc thuyền, giết bao nhiêu người?”
“Im.” Nữ nhân môi đỏ khinh thường nói: “Bớt làm ra vẻ chính nghĩa đi, bổn cô nương không thích. Ngươi có bản lãnh gì mà rống to với ta? Nếu không có tên tiểu tử biến thái kia, các ngươi đã sớm chết trong tay của ta rồi.”
Hứa Kiều Na thản nhiên nói: “Mặc kệ dựa vào ai, bây giờ ta bắt ngươi.”
“Ta đã nói đến nước này rồi, muốn giết muốn thả tùy các ngươi.” Nữ nhân môi đỏ quay mặt sang chỗ khác, làm ra vẻ anh dũng.
“Thả?” Hứa Kiều Na cười lạnh: “Ngươi cảm thấy có khả năng không?”
“Cứ trực tiếp giết chết nàng ta đi.” Lúc này, vị Ngô Chính Nghiệp công tử vừa lúc tỉnh lại, rống to: “Ta muốn tự tay giết nàng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận