Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2112. Lại gặp người cũ

“Này, Vương Giai Kỳ đâu?” Sau khi Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi ra, nàng phát hiện không tìm thấy nữ nhân trước đó, ngay cả những người được cứu thoát khỏi chiếc lọ và các bác sĩ cũng đã biến mất, chỉ còn lại những món đồ lộn xộn trên mặt đất.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, vậy cũng không nghĩ tới, nàng ta đã bị bắt đi rồi.”
“Vừa rồi có người đến đây sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác.” Hạ Thiên gật đầu: “Vài người đến đây, mặc dù họ không phải là người tu tiên, nhưng thân thể đều được cải tạo, họ đã bắt tất cả những người ở đây.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ hung hăng trừng mắt với hắn, giận dữ nói: “Vậy sao ngươi không nói với ta sớm hơn!”
“Tiểu muội chân dài, là cô bảo không được quấy rầy cô mà.” Hạ Thiên trông rất vô tội: “Với lại chuyện vụn vặt như vậy thì có gì phải nói đâu.”
“Đây là chuyện vụn vặt à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức đến bật cười: “Vậy lần sau nếu có người đặt bẫy trước mặt ta, ngươi cũng không định nhắc nhở ta phải không?”
“Không cần lần sau đâu.” Hạ Thiên cười hì hì, chỉ tay ra ngoài, nói: “Những kẻ có trí thông minh đó đã đặt bẫy rồi, chúng ta đi qua chơi với họ đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nói nên lời trong giây lát: “…”
Tuy nhiên, việc đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích, chỉ có thể ra ngoài xem người khác làm gì.
Trong vòng vài giây, hai người bọn hắn đã rời khỏi biệt thự, đến khu vườn đầy hoa và cây cỏ.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn thấy tình hình bên ngoài, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn sửng sốt. Lúc này, lớp màng che sân đã trở thành khối cầu, lơ lửng trên không, bên trong bao bọc biệt thự. Bên ngoài lớp màng trong suốt, có hai người đang đứng đó, Viên Tiểu Điệp và Tô Diệp, họ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang bị mắc kẹt bên trong.
“Lại là các ngươi à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn thấy hai người này cũng rất khó chịu: “Các ngươi muốn làm gì?”
Viên Tiểu Điệp bật cười, giọng điệu rất dịu dàng: “Ta muốn giao dịch với hai người.”
“Ta không có hứng thú giao dịch với kẻ ngốc.” Hạ Thiên trực tiếp từ chối: “Tốt hơn hết các ngươi nên loại bỏ những thứ này, nếu không ta sẽ đánh các ngươi.”
Tô Diệp nhìn Hạ Thiên, cười: “Không phải ngươi lợi hại lắm sao? Ngươi có thể tự mình lao ra mà.”
“Hắn không thể lao ra ngoài.” Viên Tiểu Điệp cười lạnh nói: “Đây là kết giới do tiền bối tu tiên đặt ra, vào thì dễ, muốn ra thì trừ khi có khẩu quyết của hắn, nếu không không ai có thể thoát ra được.”
“” Xem ra các ngươi thực sự muốn ăn đòn.” Sự kiên nhẫn của Hạ Thiên luôn có giới hạn, hắn đã rất khó chịu.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ vươn tay nắm lấy cánh tay của Hạ Thiên, hỏi Viên Tiểu Điệp: “Nói trước thử xem, ngươi muốn làm giao dịch gì?”
“Rất đơn giản, ta muốn các ngươi ở lại tầng này.” Viên Tiểu Điệp rõ ràng là hài lòng với sự thức thời của Ninh Nhuỵ Nhuỵ, chậm rãi nói: “Trước khi chúng ta vẫn chưa đi lên từ tầng dưới cùng, tốt hơn hết các ngươi nên ở lại đây. Tất nhiên, sau khi chúng ta lên, các ngươi có thể đi xe của chúng ta, rời khỏi đáy biển.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút nghi ngờ.
Viên Tiểu Điệp gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy.”
“Vậy nếu chúng ta không đồng ý thì sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không tin tưởng nữ nhân kia, biết âm mưu thực sự của nàng ta chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Vậy chỉ có thể buộc các ngươi phải ở lại tầng này.” Viên Tiểu Điệp cười: “Chỉ cần kết giới này không được dỡ bỏ, các ngươi sẽ bị mắc kẹt ở đây cho đến chết.”
Hạ Thiên khinh khỉnh nói: “Thứ đồ chơi rách nát này, vẫn không thể giữ chân được ta.”
“Vậy ngươi có thể thử.” Viên Tiểu Điệp khoanh tay cười lạnh không thôi.
“Thử thì thử.” Hạ Thiên chỉ tuỳ ý đưa tay ra, rồi nhếch miệng: “Được rồi.”
Viên Tiểu Điệp thích thú với hành động của hắn, cười run rẩy hết cả người nói: “Đây là thủ đoạn của ngươi, đúng là ngây thơ đến nực cười. Chả phải ngươi vẫn chưa thay đổi được gì sao… hả?”
Trong vài giây, tiếng cười của Viên Tiểu Điệp đột nhiên dừng lại, nàng đột nhiên thấy mình ở trong kết giới, trong khi Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang ở bên ngoài. “Như vậy là sao?”
“Sao ngươi làm được?” Viên Tiểu Điệp trong cơn mơ hồ vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, hét vào mặt Hạ Thiên nghi ngờ hỏi.
Hạ Thiên vẫn trông rất lười biếng, cười hì hì nói: “Chính là làm như vậy đó, nhưng một nữ nhân vừa xấu xí vừa ngốc nghếch như ngươi, nhất định là sẽ không hiểu.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng muốn hỏi, nghe được lời của Hạ Thiên, nàng đành phải nuốt nghi ngờ vào trong.
“Không thể, thế này là không thể!” Viên Tiểu Điệp không thể chấp nhận được thực tế này: “Cho dù ngươi là người tu tiên, cảnh giới của ngươi chắc chắn cũng không cao bao nhiêu, tu tiên tiền bối gần như là Độ Kiếp kỳ, ngươi làm sao có thể bẻ khoá thủ đoạn của hắn.”
“Độ Kiếp kỳ thì có gì hay? Các cô vợ của ta đều là Độ Kiếp kỳ, vài người còn là Đại Viên Mãn đấy.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Một khi ta lấy lại được thực lực của mình, muốn nâng Tiểu muội chân dài lên Độ Kiếp kỳ lập tức cũng không phải là không thể.”
“Nói mà không biết xấu hổ, nếu ngươi thực sự nhìn thấy Độ Kiếp kỳ, chỉ e là ngươi sẽ không nói ra được những lời ấy.” Đương nhiên Viên Tiểu Điệp sẽ không tin kiểu nói khoác lác rõ ràng này, nhưng nàng cũng nhận ra rõ ràng mình vẫn đánh giá thấp Hạ Thiên.
Hắn không thèm để ý đến nữ nhân vừa xấu xí vừa ngu ngốc này, còn giải thích thêm cho kẻ ngốc, vậy mình chính là kẻ ngốc.
“Hạ Thiên tuy đôi khi không đáng tin cậy nhưng không bao giờ nói lời đao to búa lớn đâu.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nhịn được giải thích thay cho Hạ Thiên.
Tô Diệp cũng ngạc nhiên nhìn lên nhìn xuống Hạ Thiên, như thể lần đầu biết hắn: “Không ngờ ngươi vẫn phá giải được trận pháp, khiến ta hơi bất ngờ đấy.”
“Từ sớm ta đã nói rồi, không có thứ gì dưới bầu trời này có thể gài bẫy ta.” Hạ Thiên uể oải liếc nhìn Tô Diệp: “Nếu người xấu xí này không tin, vậy ta sẽ cho nàng ta biết.”
Viên Tiểu Điệp nghe những gì hắn nói, thực sự không nhịn được, chửi rủa: “Chửi mắng đủ chưa, ngươi mở miệng ra là người xấu mãi không chán phải không!”
“Ngươi xấu thật mà.” Hạ Thiên dùng giọng tự nhiên nói: “Nói ngươi là quái vật xấu xí cũng không tính là mắng người.”
Tô Diệp đồng ý với ý kiến của Hạ Thiên một cách hiếm thấy: “Nàng ta đúng là rất xấu, vả lại tính khí cũng rất tệ, nếu không phải tiền bối tu tiên bảo ta chăm sóc nàng ta, ta thực sự không muốn đi cùng nàng ta.”
“Các ngươi…” Viên Tiểu Điệp tức giận đến mức muốn giết người, nhưng ngay sau đó đã nguôi giận, lao tới chỗ Tô Diệp: “Ta lười đôi co với các ngươi, ngươi mau thả ta ra.” Nói trắng ra, kết giới thực chất là một chú ấn chi thuật. Cho dù là mở hay đóng, cũng cần một câu khẩu quyết chú ấn hợp tác. Nhưng không có nghĩa là chỉ cần ngươi nắm rõ khẩu quyết là có thể ‘lái’ được kết giới, ngươi cần một lượng linh lực nhất định để chống đỡ cho việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận