Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3832: Đừng lãng phí thời gian của ta

“A!”
Từ đằng xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Tiếp theo, mấy điểm trắng thiếu mất đi vài cái.
Những điểm trắng còn lại gia tăng tốc độ, rơi vào bên trong miếu, thậm chí có một cái trực tiếp rơi xuống trước mặt Hạ Thiên.
“Tiểu tử, ngươi là đệ tử nhà ai, có dám xưng tên ra không?” Người này mặc áo cẩm bào màu trắng, trường thân ngọc lập, khí độ bất phàm. Hắn ta đưa mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, biểu hiện có chút bất thiện: “Biết rõ chúng ta đến mà còn dám ra tay với chúng ta, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.”
Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm: “Ngươi là tên ngốc ở đâu ra vậy?”
“Không cần hỏi, nhất định là phái Tuyết Sơn rồi.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói.
“Cô nương ngươi ngược lại có chút kiến thức. Ta chính là Đại Thiên Thu của Võ Tông Đường phái Tuyết Sơn.” Người này nhìn Ninh Nhụy Nhụy, có vẻ tán thưởng, sau đó ánh mắt trở lại như cũ nhìn Hạ Thiên: “Các ngươi là ai?”
“Chúng ta là ai chẳng liên quan gì đến ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy lười báo danh, chủ yếu gia gia của nàng và Bạch Vạn Bang đang mưu đồ bí mật đối phó phái Tuyết Sơn. Nàng không muốn vì thế mà phá hỏng mưu đồ của bọn họ.
“Hừ, ngay cả tính danh cũng không dám báo, đúng là bọn chuột nhắt.” Nam nhân mặc cẩm bào lạnh lùng quát hỏi: “Mặc dù miếu Tuyết Tiên không phải sản nghiệp của phái Tuyết Sơn, nhưng nó cũng có quan hệ rất lớn với phái Tuyết Sơn chúng ta. Các ngươi dám làm xằng làm bậy ở đây, chẳng lẽ các ngươi không để phái Tuyết Sơn vào mắt?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng quan tâm các ngươi là phái Tuyết Sơn hay là tuyết cẩu, tại sao ta lại phải để vào mắt?”
“Lớn mật.”
“Làm càn.”
“Dám phỉ báng phái Tuyết Sơn chúng ta, ngươi muốn chết đúng không?”
Đám người mặc áo trắng sau lưng lộ ra vẻ mặt giận dữ, quát tháo Hạ Thiên không thôi.
Nam nhân mặc cẩm bào ngược lại cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cười nhạt: “Nghe cái kiểu ngươi nói cũng đủ biết ngươi là loại thiếu gia ăn chơi, nhưng nhìn ngươi lạ mặt quá, thật sự có chút khiến cho người ta đoán không ra. Tuy nhiên, ngươi phỉ báng phái Tuyết Sơn lại là sự thật. Nếu không trừng trị một hai, chỉ sợ về sau sẽ không còn ai e ngại thần uy phái ta nữa.”
“Đừng có nói nhảm.” Hạ Thiên có vẻ không được kiên nhẫn: “Cái gì mà thần uy? Thần kinh thì có. Nếu các ngươi là cứu binh mà tên Tiết ngớ ngẩn kia mời đến, vậy các ngươi cứ trực tiếp ra tay đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Tiết ngớ ngẩn?” Nam nhân mặc cẩm bào sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần: “Ngươi nói là Tiết Hạo Trì à? Không sai, chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu độc môn của phái Tuyết Sơn, sau đó chạy xuống núi trợ giúp.”
Trong lúc nói chuyện, có hai người áo trắng mang theo Tiết Hạo Trì không rõ sống chết chạy đến: “Đại đường chủ, chúng ta đã mang Tiết Hạo Trì đến. Vừa rồi hắn ta đã nện choáng mấy sư đệ.”
“Hắn ta còn sống hay đã chết?” Nam nhân mặc cẩm báo quay sang nhìn Tiết Hạo Trì, thuận miệng nói: “Mặc dù hắn ta không phải đệ tử phái Tuyết Sơn, nhưng nói thế nào cũng là cháu trai của Tiết đại trưởng lão. Nếu xảy ra chuyện, chúng ta cũng không tiện bàn giao.”
Người mặc áo bào trắng có chút kỳ quái hỏi: “Chết thì không chết nhưng không hiểu vì sao vẫn chưa tỉnh lại.”
“Ồ?” Gương mặt nam nhân mặc cẩm bào hiện lên sự khó hiểu. Hắn ta tiến lên dò xét tình huống của Tiết Hạo Trì, quả nhiên vẫn còn mạch đập nhưng bất luận gọi thế nào Tiết Hạo Trì cũng vẫn không tỉnh, hơn nữa nét mặt còn rất thống khổ, không giống như bị điểm huyệt, cũng không giống như hôn mê.
“Được rồi, mau mang người về phái Tuyết Sơn đi, để Tiết trưởng lão kiểm tra xem.” Nam nhân mặc cẩm báo cho Tiết Hạo Trì uống vài viên đan dược, nhưng hắn ta vẫn không hề phản ứng, liền quyết định từ bỏ.
Hạ Thiên nói: “Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa. Tên ngốc đó không cứu được đâu.”
“Là ngươi giở trò quỷ?” Nam nhân mặc cẩm bào cau mày, hơi tức giận nói: “Vậy thì tốt. Các ngươi theo ta đến Lăng Tiêu Thành một chuyến.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà bảo chúng ta đến phái Tuyết Sơn?”
“Không dựa vào cái gì cả mà là các ngươi phải đi.” Nam nhân mặc cẩm bào không cho phép từ chối: “Còn nữa, mang hết tất cả những người ở đây về luôn, để Chấp Pháp Đường xử trí. Cho dù Tiết Hạo Trì không có gia nhập phái Tuyết Sơn, nhưng dù sao hắn ta cũng là cháu trai của Đại trưởng lão, các ngươi đừng tưởng đả thương hắn ta thì không có bất cứ hậu quả gì.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói: “Chỉ là xử lý một tên ngu ngốc muốn chết mà thôi, có thể có hậu quả gì chứ?”
“Cho dù hắn ta là tên ngu ngốc, vậy cũng không phải đến phiên ngươi có thể xử lý.” Nam nhân mặc cẩm bào hừ lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu các ngươi tự nguyện đi theo ta, bổn đường chủ sẽ giữ lại vài phần mặt mũi cho các ngươi. Bằng không, ta trực tiếp áp các ngươi lên núi.”
“Vậy ngươi áp thử xem.” Hạ Thiên mỉm cười đáp.
“Muốn chết.” Nam nhân mặc cẩm bào lần đầu tiên thấy có người dám miệt thị người của phái Tuyết Sơn như thế, không khỏi bốc lên hỏa khí, lập tức ra lệnh: “Bách Lý, Bách Sự, các ngươi mau bắt tên tiểu tử này lại cho ta.”
“Rõ.” Chỉ thấy hai người áo trắng gật đầu xác nhận, sau đó rút kiếm vọt đến chỗ Hạ Thiên.
Một người trẻ tuổi có râu nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói. Chúng ta là đệ tử phái Tuyết Sơn, không phải loại bàng môn như Tiết Hạo Trì có thể so sánh. Ngươi không thắng được chúng ta đâu.”
Một đệ tử hơi lớn tuổi còn lại im lặng không nói, thừa dịp lực chú ý của Hạ Thiên đều dồn hết lên đệ tử có râu, lặng lẽ vận thân pháp Phi Nhứ Tùy Phong đặc biệt của phái Tuyết Sơn, lặng yên không một tiếng động di chuyển ra sau lưng Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận