Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4221: Tiện tay xử lý là được

Bành.
Lời còn chưa nói hết, đầu Lạc Khả Uy đã chịu một kích, cả người nặng nề đập xuống đất.
Cũng may dư ba đã bị dây leo hấp thu hết. Bằng không, cao ốc Thần Y khả năng sẽ bị một trận chấn động rất mạnh.
“William! Anh họ.”
Doris quá sợ hãi, lập tức nhào đến trước mặt Lạc Khả Uy, hốt hoảng sờ ngực và mũi, cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ta lấy ra một bình thuốc, tiêm vào cánh tay của Lạc Khả Uy.
“A!”
Lạc Khả Uy hét lớn một tiếng, giật mình tỉnh lại, gương mặt hiện lên sự mờ mịt: “Ta… bị gì vậy?”
“Ngươi bị nữ nhân kia đánh.” Doris chỉ tay vào Kiều Tiểu Kiều: “Đúng là vô sỉ, ngươi dám đánh lén ta.”
Kiều Tiểu Kiều khoanh tay, nhún vai nói: ‘Cũng không phải ta ra tay mà.”
“Chính là ngươi, nơi này chỉ có năm người chúng ta mà thôi.” Doris lạnh lùng nói: “Trợ lý của ngươi không có bản lãnh đó. Mắt của người đang nằm kia đã bị anh họ ta móc ra, người cũng đã bị phế đi, ngươi đừng đẩy nồi lên người hắn ta chứ.”
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, bởi vì ở đây không có nồi, cần chi phải đẩy chứ?”
Dưới tác dụng của thuốc, Lạc Khả Uy nhảy phắt dậy, căm tức nhìn Kiều Tiểu Kiều: “Kiều tiểu thư, nếu ngươi đã khư khư cố chấp như vậy, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi muốn không khách sáo như thế nào?”
Lạc Khả Uy lạnh giọng nói: “Giết ngươi, sau đó hủy đi tập đoàn Thần Y, cho Hạ Thiên một bài học và một lời cảnh cáo khó quên.”
“Bây giờ ngươi cứ thử đi.”
“Được, chúng ta so tài xem hư thực đi.” Lạc Khả Uy cũng không nói lời nào khách sáo, mười mấy con dao giải phẫu còn lại trong tay áo đang định bay ra, bỗng dưng trên đầu lại bị đánh thêm một chưởng.
Bành.
Lạc Khả Uy một lần nữa rơi xuống đất thật mạnh, cả gương mặt và mặt đất tiếp xúc thân mật, chỉ là lúc này răng trong miệng vỡ nát.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không phải không có thu hoạch. Bởi vì rốt cuộc hắn ta cũng đã nhìn thấy rõ Kiều Tiểu Kiều không hề ra tay.
“Ai? Là ai?”
Lạc Khả Uy từ dưới đất bò dậy, lau vết máu ở miệng, trong lòng bàn tay toàn là răng nát, hắn ta ném xuống đất thật mạnh: “Có gan thì cút ra đây cho ta. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ẩn núp thì ta không tìm được ngươi.”
“Là tổ tông của ngươi đây.” Một giọng nói lười biếng vang lên phía sau hắn ta.
Lạc Khả Uy cầm con dao giải phẫu trong tay, vặn người một dao đâm tới.
Bành.
Lạc Khả Uy một lần nữa ngã xuống đất, nhưng gương mặt lại hiện lên sự kinh hãi: “Hạ, Hạ Thiên?”
“Thằng ngu ngươi muốn chết như thế nào?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vô cùng khó chịu nói: “Nhân lúc ta không có ở đây, ngươi muốn gây chuyện với nữ nhân của ta?”
Lạc Khả Uy mở to mắt, đánh giá Hạ Thiên nhiều lần: “Ngươi có thể bình yên vô sự từ thế giới địa tâm trở về?”
“Cái chỗ rách nát đó mà cũng còn tạo thành tổn thương cho ta hay sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng nói, cũng lười nhìn Lạc Khả Uy, hướng đến Kiều Tiểu Kiều, ôm chặt lấy nàng: “Vợ Tiểu Kiều, tại sao nàng cũng đến đây? Trước đó sao nàng không nói với ta một tiếng.”
Trên đường đi, Mộc Hàm cũng đã thuật lại những chuyện phát sinh ở Tiên Vân đại lục cho Hạ Thiên nghe.
Hạ Thiên tất nhiên là biết Kiều Tiểu Kiều cũng đã đến, chỉ là hắn khó nén sự hoan hỉ trong lòng.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, mặc cho hắn ôm: “Chúng ta đến cũng chỉ là quyết định tạm thời, không thể nào đánh tiếng trước đó được. Huống chi, khi chúng ta đến, chàng đã đến thế giới địa tâm rồi.”
“Bất kể thế nào, không nói trước với ta, đáng để bị phạt.” Hạ Thiên không quan tâm nói.
Kiều Tiểu Kiều cười hỏi: “Chàng muốn phạt sao cũng được, nhưng chúng ta phải giải quyết chuyện này trước rồi nói sau.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn Lạc Khả Uy: “Chỉ hai tên ngớ ngẩn này, tiện tay là có thể xử lý.”
“Ta nói chính là hắn ta.” Kiều Tiểu Kiều chỉ vào người đang nằm trên mặt đất: “Vừa rồi hắn ta có nhắc đến Tiên Vân đại lục, đây không phải là điều mà người bình thường có thể biết.”
“Thật sao?” Hạ Thiên cũng không có biểu hiện gì quá lớn, giữa ngón tay xuất hiện ngân châm đâm thẳng vào mi tâm người kia.
Lúc này, răng trong miệng Lạc Khả Uy đã khôi phục lại như lúc ban đầu, nhìn thấy hành động của Hạ Thiên, lập tức quát lớn: “Khoan đã, Hạ Thiên, ngươi muốn làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, tay cũng không dừng lại.
“Ta bảo ngươi dừng tay.”
Ngân châm của Hạ Thiên đã đâm vào mi tâm của người kia. Lạc Khả Uy rốt cuộc không kềm được, lách mình đến trước mặt của hắn, một cước như lôi đình đạp tới.
“Ngươi tốt nên dừng tay, nếu không, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Một âm thanh băng lãnh bỗng dưng vang lên bên tai Lạc Khả Uy, thiếu chút nữa chấn đầu óc của hắn ta sôi lên.
Lạc Khả Uy quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh xuất hiện một vị tiên tử mặc áo trắng như tuyết, chính là Phù Diêu Tiên Tử.
“William, để ta giúp ngươi.” Doris thấy vậy, lập tức lao đến chỗ Phù Diêu Tiên Tử, nhưng nàng ta đi còn chưa được hai bước, cơ thể đã bị cản lại.
“Tiểu muội muội, đừng giãy dụa nữa.” Mộc Hàm và Tô Vô Song một trái một phải giữ Doris lại.
Doris hiển nhiên không phục, lập tức khởi động cái gọi là Thánh Tâm: “Thánh tâm nan trắc, các ngươi chết hết cho ta.” Lúc này, tim của tất cả mọi người đều đập loạn lên, giống như quả bom hẹn giờ, nhanh chóng đi về phía diệt vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận