Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2477: Nhân sinh vô thường

Giữa đảo Sương Nguyệt có một cái hồ nước khá yên tĩnh, tên là hồ Bán Nguyệt, ở trung tâm có một hòn đảo nhỏ, là nơi ở của âm Hậu.
Ứng Hiểu Nguyệt áp giải Y Tiểu Âm lên một bè trúc, tộc nhân Huyền âm tộc lái bè trúc vẫy vẫy tay, hai tay hợp thành chữ thập ở phía trước và làm ra thế ‘vái chào’, sau đó đẩy mái chèo, đẩy bè trúc ra, rất nhanh lái vào trong làn hơi nước trông giống như sương mù, chậm rãi tới gần hòn đảo nhỏ giữa hồ.
"Nơi này, ngươi hẳn là không xa lạ gì." Ứng Hiểu Nguyệt biết tính nết của Y Tiểu Âm là gì, cho nên cũng không có áp dụng biện pháp cưỡng chế gì với nàng, chỉ là đứng ở phía sau nàng nửa bước, nhìn sương mù: "Bây giờ trở lại chốn xưa, có cảm tưởng gì không?"
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Không có cảm tưởng gì cả, chỉ đơn giản là một cái hồ nhỏ có phong cảnh rất đẹp mà thôi."
"Ha ha, chỉ sợ là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi." Ứng Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, "m Hậu ở trong nhà trúc giữa đảo, chỉ cần ngươi đi vào, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Y Tiểu Âm nữa. Coi như Hạ Thiên có bản lĩnh nghịch thiên đi chăng nữa, cũng không thể nào cứu được ngươi."
Y Tiểu Âm ý cười đầy mặt nhìn Ứng Hiểu Nguyệt: "Trên thế giới có Y Tiểu Âm hay không, thật ra cũng không quan trọng. Nhưng mà, không có âm Hậu thì lại rất quan trọng."
"Chuyện đến nước này rồi, ngươi nghĩ các ngươi vẫn còn cơ hội trở mình à?" Ứng Hiểu Nguyệt lắc đầu, thở dài nói: "Vậy là ngươi vẫn chưa thấy âm Hậu của hiện tại rồi, nàng đã sớm khác xa quá khứ, ngươi căn bản không biết một tu tiên giả Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, uy áp đối với người bình thường, chẳng khác gì con sâu cái kiến đối mặt với Thái Sơn sụp đổ. Các ngươi không có cửa thắng, có thêm Hạ Thiên vào cũng không thể."
"Đây chính là lý do mà ngươi trở mặt sao?" Y Tiểu Âm nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Ta cũng không ngu." Ứng Hiểu Nguyệt có phần khó chịu đối với lời nói của Y Tiểu m, không nhịn được giải thích: "Mục tiêu của ta chỉ là Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, xưa giờ chưa từng nghĩ tới chuyện muốn mạng của nàng. Hiện tại, âm Hậu quyết định cho ta Trường Sinh Bí Pháp, thế ta cần gì phải đi chịu chết cùng các ngươi."
Y Tiểu Âm hỏi: "Ngươi có chắc Trường Sinh Bí Pháp mà nàng cho là hàng thật không?"
"Đương nhiên." Ứng Hiểu Nguyệt gật gù: "Ta có cách xác nhận của riêng ta, hơn nữa nàng cũng không cần phải gạt ta."
Y Tiểu Âm gật gù, vô cùng tán đồng, nói: "Tuy âm Hậu làm muôn vàn chuyện ác, nhưng đúng thật là chưa bao giờ gạt người."
"Cái gọi là chuyện ác, kỳ thực chẳng liên quan gì đến ta hết." Vẻ mặt của Ứng Hiểu Nguyệt vui mừng, nói: "Ấn ký mà nàng trồng vào cơ thể của ta cũng đã bị nhổ bỏ, kỳ thực nếu mà ngươi chịu phối hợp với nàng sớm một xíu, cũng có thể trải qua những ngày tháng yên ổn."
"Phối hợp với nàng?" Y Tiểu Âm mặt lạnh như tiền, nói: "Nếu mà nàng chọn trúng ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn phối hợp sao?"
Ứng Hiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu, nói: "Không biết nữa. Nhưng mà cũng sẽ không trốn tránh giống như ngươi, hơn nữa còn trốn hơn hai mươi năm, thật sự là không biết ngươi đang nghĩ gì, lẽ nào ngươi không nghĩ tới chuyện phản kháng sao?"
Y Tiểu Âm nghe xong lời này, chỉ là cười cợt, không hề nói gì.
Ứng Hiểu Nguyệt cũng biết lời mình nói có chút ngu ngốc, trước đây thực lực của Y Tiểu Âm quá yếu, ngay cả âm Y môn mà còn không thể phản kháng, chớ nói chi là âm Hậu.
Nói mới nhớ, nghĩ lại cũng có chút buồn cười. Từng có lúc, hai chữ “m Hậu” này căn bản không thể xuất hiện trong lúc nói chuyện giữa các nàng, đó gần như một sự khinh nhờn đối với Thần Linh.
Mà giờ đây, các nàng có thế lực của riêng mình, bất kể là Nam Thiên môn, hay là Y Nhân Các của Y Tiểu m, trong mắt thế nhân đều là đại nhân vật không cách nào rung chuyển.
Mới đầu, nàng cho rằng nàng đã có đủ sức mạnh để chống lại âm Hậu, kết quả hiện thực lại cho nàng một cú sốc lớn.
Ứng Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút bi ai, nàng đã từng là người phản kháng âm Hậu kịch liệt nhất, nhưng giờ lại đang làm việc cho âm Hậu.
Còn nàng thì trào phúng việc Y Tiểu Âm trốn tránh và phản kháng âm Hậu, nhân sinh đúng là vô thường, cũng thật mỉa mai.
Y Tiểu Âm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Ngươi cảm thấy mình có thể rời khỏi đảo Sương Nguyệt không?"
Ứng Hiểu Nguyệt trong nháy mắt đoán được ý trong câu nói của Y Tiểu m, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, ta đã sớm dàn xếp. Tối hôm nay, ta sẽ rời đi, từ nay về sau bất cứ chuyện gì ở đảo Sương Nguyệt đều không liên quan gì tới ta, còn âm Hậu sẽ di chuyển đến Tiểu Tiên Giới, và sẽ không đến giới trần tục lần nào nữa."
Y Tiểu Âm bỗng nhiên cảm khái: "Làm hại nhiều người như vậy, tiêu dao nhiều năm như vậy, còn muốn đi Tiểu Tiên Giới làm uy làm phúc, thực sự nghĩ rằng thế gian không có quả báo à?"
"Ngươi nói điều này với ta cũng vô dụng." Sắc mặt của Ứng Hiểu Nguyệt phát lạnh, có chút châm biếm, nói: "Hiện tại âm Hậu ở trên trái đất gần như đã vô địch, ai cũng không ngăn được nàng. Hơn nữa, ta còn không quả báo, chớ nói chi là âm Hậu."
"m Hậu đi tới Tiểu Tiên Giới, ngươi cũng chạy, thế thì tộc nhân Huyền âm tộc phải làm sao đây?" Y Tiểu Âm ý vị thâm trường, hỏi một câu: "Ngươi từng suy nghĩ cho tương lai của bọn họ chưa?"
Ứng Hiểu Nguyệt không nhịn được, nói: "Tộc nhân Huyền âm tộc liên quan đếch gì đến ta, ta cũng không phải âm Hậu, cũng chẳng phải tộc trưởng." Dứt lời, bỗng dưng nhớ ra một chuyện: "Hạ Thiên bây giờ là tộc trưởng Huyền âm tộc, đây là chuyện mà hắn phải suy tính chứ. Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Y Tiểu Âm thuận miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận