Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3771: Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi

Bạch Tiểu Tuyết nghe được tiếng quát, lập tức chạy đến: “Ta là chủ ở đây, không biết có việc gì không?”
“Đây là cái gì?” Phá Tà đưa tay chỉ vũng nước đọng dưới đáy bàn ăn: “Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, bây giờ ta sẽ giết sạch các ngươi.”
Bạch Tiểu Tuyết mờ mịt hỏi: “Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi ngửi một chút đi rồi hãy nói với ta câu đó.” Phá Tà lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tuyết, sau đó đưa khăn ăn đến trước mặt của nàng.
Bạch Tiểu Tuyết đưa tay nhận lấy miếng khăn ăn, đưa lên mũi hít hà, gương mặt hiện lên sự nghi ngờ: “Cái này, cái này giống như hương vị của trà hương.”
“Trà hương?” Dương San nghe xong, lập tức nhớ đến chuyện Thấm Nguyệt trà hương buổi sáng. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Lệ Lệ Á?
Phá Tà hiển nhiên biết nó là cái gì, không khỏi biến sắc: “Ngươi nói đây là hương vị của Thấm Nguyệt trà hương?”
“Có thể là vậy.” Bạch Tiểu Tuyết cũng không dám xác định, có chút do dự nói: “Dù sao ta cũng chỉ tình cờ ngửi qua được mùi hương này, hơn nữa có chút giống với Thẩm Nguyệt Tửu. Cho nên ta cũng không thể nào xác định.”
Dương San hỏi: “Ngươi tiếp xúc qua hương vị này ở đâu?”
“Trong khách sạn, phòng Lệ Lệ Á.” Bạch Tiểu Tuyết nhớ lại một chút, sau đó nói: “Chị họ của ta là trợ lý của Lệ Lệ Á, có đôi khi sẽ đặt thức ăn ngoài. Hôm qua ta có mang đến đó một lần, ngửi được mùi này ở cửa phòng Lệ Lệ Á.”
Dương San lại hỏi tiếp: “Chị họ của ngươi có phải là Bạch Tiểu Lâu hay không?”
“Đúng vậy, tại sao ngươi biết tỷ ấy?” Bạch Tiểu Tuyết có chút ngoài ý muốn hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng; “Chẳng biết, tuy nhiên tên ngốc đó sáng nay nhét trà hương vào khe cửa phòng vợ Tiểu Tiểu Dương, bị ta phát hiện.”
“A?” Bạch Tiểu Tuyết kinh ngạc: “Không thể nào, tại sao tỷ ấy lại làm như vậy?”
Dương San nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tuyết, quan sát nét mặt của nàng: “Không biết, có thể là bị người ta sai khiến, cũng có thể là ngẫu nhiên. Tuy nhiên, nàng ấy và anh trai của Lệ Lệ Á đã bị cảnh sát mang đi rồi.”
“Cái này…” Bạch Tiểu Tuyết nhất thời không biết nên nói cái gì.
Phá Tà không kiên nhẫn được nữa, chỉ thanh gai nhọn vào cổ họng Bạch Tiểu Tuyết: “Đây là nhà hàng của ngươi, đồ nhất định là do ngươi bỏ. Nói đi, tại sao lại hạ độc ta?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Bạch Tiểu Tuyết cảm thấy hơi sợ, ủy khuất không thôi: “Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi sẽ ngồi ở đó, làm sao ta có thể hạ độc ngươi được?”
Dương San hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, khi ta và chồng của mình đến, cũng là muốn ngồi ở vị trí đó, chẳng qua bị người khác quấy rầy. Cho nên, đây hẳn là nhằm vào chúng ta.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, lần này nàng thông minh đấy.” Hạ Thiên gật đầu.
Bạch Tiểu Tuyết không nghĩ ra: “Nhưng trà hương sẽ bay hơi. Cho dù có người muốn hãm hại các ngươi, nhưng làm sao bọn họ sẽ cam đoan các ngươi sẽ đến đây, đồng thời cũng đảm bảo chỉ có các ngươi trúng độc mà những người khác lại không sao?”
“Đúng, vì sao các ngươi không trúng độc mà lại là ta?” Trong lòng Phá Tà cũng có nghi hoặc.
“Ta không thể nào trúng độc, nữ nhân của ta cũng không, bởi vì ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Hạ Thiên mỉm cười nói, dùng ánh mắt nhìn Phá Tà như nhìn kẻ thiểu năng: “Về phần tại sao chỉ có ngươi trúng độc mà người khác không có, ngươi đoán thử xem.”
Phá Tà cảm thấy đầu như muốn nổ ra, một chút đầu mối cũng không có: “Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Chỉ có một khả năng.” Dương San nghĩ đến một đáp án.
“Mau nói đi.” Phá Tà thúc giục.
Ánh mắt Dương San quay sang nhìn Bạch Tiểu Tuyết: “Những người trước đó đã uống thuốc giải, cho nên sẽ không trúng độc. Có thể làm được chuyện này cũng chỉ có ngươi mà thôi.”
“Ta?” Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết trắng bệch, vội khua tay: “Cái này chẳng liên quan gì đến ta, ta cái gì cũng không biết. Làm sao ta có thể làm chuyện này được? Ta và các ngươi không cừu không oán, tại sao ta lại phải làm chuyện đó chứ. Huống chi, vừa rồi đám người Hàn Đao Bang cũng không bị trúng độc, chẳng lẽ bọn họ cũng là do ta sắp xếp?”
Dương San cũng có chút nghi hoặc. Đám người Hàn Đao Bang xuất hiện quả thật có chút không đầu không đuôi, chỉ là tình cờ.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần suy nghĩ quá nhiều.” Hạ Thiên nói: “Cũng là do nàng ta sắp xếp hết đấy.”
“Hạ tiên sinh, ngươi nói như vậy là hơi quá đáng.” Bạch Tiểu Tuyết tức giận nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ ta có năng lực biết trước, biết các ngươi nhất định sẽ đến nhà hàng của ta, lại biết được đám Hàn Đao Bang kia sẽ tìm các ngươi gây chuyện, sau đó biết bọn họ sẽ dẫn người quay lại, lại còn dự đoán được bọn họ sẽ bị các ngươi đánh chạy, còn biết người này là sát thủ… Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
“Vì sao lại không có khả năng?” Hạ Thiên hời hợt hỏi lại.
“Ngươi muốn nói như vậy, ta thật sự không phản bác được.” Bạch Tiểu Tuyết bất đắc dĩ nói: “Các ngươi muốn vu khống ta, ta còn có cách nào nữa chứ? Chi bằng báo cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra thì hay hơn.”
“Không cần.” Hạ Thiên nói: “Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận