Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2154. Viên Thiên Hành

Không biết đã qua bao lâu, hơi nước tan hết, ánh sáng trắng cũng từ từ biến mất, lộ ra là một quảng trường cỡ nhỏ, quảng trường này là do từng khối lập phương dài rộng một trượng tạo thành, có màu vàng, chỉ là độ sâu không giống nhau.
Hiện tại, trên quảng trường xuất hiện không ít người, chính là những người lúc trước đứng dọc đường ở hang động, trên mặt bọn hắn tràn đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, rõ ràng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Sở Phong xuất hiện trên một góc trong quảng trường đó, dưới chân là khối lập phương màu vàng nhạt, mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy thì xuất hiện ở chính giữa quảng trường, dưới đáy là khối lập phương màu vàng kim.
“Đây là tình huống gì?” Khuôn mặt của Ninh Nhụy Nhụy tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Chẳng phải vừa rồi còn đang trong hang động mà tại sao lại đột nhiên tới nơi này rồi?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chắc chắn là lão già ngu ngốc kia giở trò quỷ mà thôi.”
“Vậy hắn ở đâu?” Ninh Nhụy Nhụy quan sát tỉ mỉ bốn phía mà không tìm được bóng hình ông lão mặc áo trắng kia, ngay cả con Vũ Y Thú đó cũng không thấy.
“Chắc chắn đã trốn đi rồi.” Hạ Thiên cũng không phát hiện dấu vết ông lão mặc áo trắng kia: “Kẻ ngu ngốc cũng có loại không dám đối mặt chính diện, luôn thích chơi những trò vặt không có tác dụng gì như vậy.”
Trước đó, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy lời Hạ Thiên nói có chút cuồng vọng tự đại, bây giờ lại cảm thấy cũng không phải không có đạo lý, chỉ có người thiếu tự tin, mới coi trọng lực lượng bên ngoài như vậy. Nhìn qua ông lão mặc áo trắng kia không phải là cường giả gì, đoán chừng là mượn sức mạnh nơi đây mới trở nên lợi hại như vậy, chỉ là loại sức mạnh ấy khi mượn dùng lâu sẽ không khỏi ảo tưởng rằng là của bản thân có sẵn.
Sở Phong đứng ở một bên khác vô cùng lo lắng, há mồm hô lên với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, các ngươi đừng động đậy, tuyệt đối đừng động đậy, ta đi qua tìm các ngươi. Đây là trận pháp, nếu không có bộ pháp đặc biệt nào, sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Nhưng không biết vì sao, giọng nói của hắn không truyền ra ngoài được, ngoại trừ chính hắn thì không có người khác nghe được.
Bọn hắn ở đây làm người khác chú ý tới, hầu như những người khác đều để mắt tới bọn hắn.
“Sao hai người kia lại đứng ở chính giữa?”
“Đúng vậy, bọn hắn có tư cách gì?”
“Vậy ý là nói nguyên khí và tuổi thọ trên người bọn hắn là đầy đủ nhất.”
“Vậy xử lý bọn hắn trước, đoạt lấy tuổi thọ của bọn hắn!”
......
Đặc biệt là nam tử thanh nhã, lịch sự và nữ nhân trung niên lúc trước tạo thành một đội với Sở Phong, lúc thấy Hạ Thiên Ninh Nhụy Nhụy đứng ở giữa quảng trường, trong mắt đều nổi lửa.
Nam tử thanh nhã, lịch sự nhìn Hạ Thiên, hận đến nghiến răng: “Lại là bọn hắn?”
Nữ nhân trung niên cũng có chút ngoài ý muốn: “Chẳng lẽ trận pháp lần này khởi động sớm là vì bọn hắn?”
“Chắc chắn là do bọn hắn.” lòng dạ của nam tử thanh nhã, lịch sự vốn hẹp hồi, lại nhìn thấy bên cạnh Hạ Thiên còn có mỹ nữ như Ninh Nhụy Nhụy, càng thêm ghen ghét dữ dội: “Đoán chừng Sở Phong đã để lộ cơ duyên của ta ra ngoài.”
Sắc mặt của nữ nhân trung niên trầm xuống: “Tên họ Sở kia, thật sự không dễ chơi.”
“Mẹ nó, ta không muốn đợi nữa.” Ánh mắt nam tử thanh nhã, lịch sự âm trầm, đè thấp giọng: “Nếu không khi bắt đầu, thật sự để bọn hắn chiếm tiện nghi thì hối hận cũng không kịp.”
Nữ nhân trung niên do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mò ra ba viên thuốc tròn màu trắng từ trong túi, đưa cho nam tử thanh nhã kia: “Chúng ta chỉ có ba viên, nhất định phải dùng ngay thời điểm mấu chốt, đừng lãng phí nỗi khổ tâm của mẹ.”
“Ta biết rồi.” Hai mắt nam tử thanh nhã, lịch sự sáng lên, cấp tốc lấy ba viên thuốc tròn màu trắng đặt vào lòng bàn tay của mình: “Mẹ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ trở thành tu tiên giả, đến lúc đó sẽ làm cho ngươi và cha trường sinh bất lão cùng với nhau.”
“Ngươi có lòng này là tốt.” Nữ nhân trung niên gật gật đầu, cổ vũ nói: “Con trai, một nhà chúng ta có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này hay không thì toàn bộ là nhờ vào ngươi.”
Nam tử thanh nhã, lịch sự bóp bóp nắm tay, quay người liền bước ra khỏi khối lập phương màu vàng đậm mà hắn và mẹ hắn đang đứng, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
“Lão phu tên là Viên Thiên Hành, phụng lệnh của nhà họ Viên, ở đây trấn trận pháp đã sắp sáu mươi năm.” Lúc này, bỗng nhiên từ giữa không trung vang lên giọng nói của ông lão mặc áo trắng kia: “Từ khi lão phu canh giữ trận pháp này, tận tuỵ tận tâm, mưu cầu phúc lợi cho mấy người, tạo cơ duyên, cầu trường sinh... Nhưng, trong các ngươi lại có người không quý trọng, vậy mà nói năng lỗ mãng với lão phu, còn phối hợp với hai người này, cướp Vũ Y Thú từ trong trận của ta, cơ bản không biết sống chết. Nếu như thế, vậy thì đừng trách lão phu ra tay độc ác vô tình, trận pháp khởi động, sống chết tùy duyên, các ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Ông lão mặc áo trắng nói ra những lời ấy thì mọi người trong sân rộng lần lượt lộ ra vẻ hận thù với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống hai người bọn hắn.
“Lão nhân đó lại còn kiếm chuyện ly gián, đáng tiếc lời thoại ấy quá kém đi, nói hồi lâu cũng không vào trọng điểm gì, còn giả giọng ra vẻ khó hiểu, thực sự không biết mùi vị.” Thật ra Ninh Nhụy Nhụy đã sớm miễn dịch với những kiểu ánh mắt này, lúc trước nàng có nhiều vinh quang, chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt ghen ghét và lòng đố kỵ, bây giờ hoàn cảnh này thật sự là chuyện nhỏ. Ngược lại trận pháp quỷ dị dưới chân làm cho nàng hơi bận tâm, không biết tiếp theo lại sẽ có nguy hiểm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận