Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2214. Thanh tẩy

Sau khi trở về Kinh thành, Triệu Hiểu Trác đã triệu tập một số tay chân thân tín, sau khi Hạ Thiên xác nhận đó không phải là cái đinh do bất kỳ thế lực nào khác bỏ vào, hắn bắt đầu ‘hoạt động bắt côn trùng’ trong nhà họ Triệu, sau đó hắn bí mật liên lạc với Viên Thế Hoàng, sau khi hai người trò chuyện thân thiết khoảng một ngày một đêm, giữa bọn hắn đã đạt được thỏa thuận, thế là hai thế lực hợp tác với nhau bắt đầu dọn dẹp và sàng lọc.
Đồng thời, Triệu Thanh Thanh cũng đang tiến hành kiểm tra nội bộ trong Thiên Đạo Tổ, sự việc đó cũng làm lộ ra các thành viên trong Thiên Đạo Tổ cũng có nhiều vấn đề. Qủa thật, Triệu Thanh Thanh không muốn lo lắng quá nhiều chuyện, chỉ muốn cùng Hạ Thiên lãng thiên lãng địa lãng phi, ngày đêm lêu lổng.
Đáng tiếc hiện tại nàng đã là người lãnh đạo của Thiên Đạo Tổ, cho nên không thể tuỳ hứng làm bậy, cơ bản vẫn phải thực hiện xong nhiệm vụ của mình, nếu không bản thân sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
“Sư phụ, hay là ngươi quay lại Giang Hải đi.” Triệu Thanh Thanh nhìn Hạ Thiên có chút nhàm chán, đau lòng nói: “Đi tìm Tiểu Muội Chân Dài Ninh Nhuỵ Nhuỵ bồ nhí của Thạch Thuần đi, hay những cô vợ khác của ngươi đều được, ta sẽ không ghen đâu.”
“Không vội, đợi hai ngày nữa rồi ta quay trở lại Giang Hải cũng được.” Hạ Thiên đúng thật là có ý đấy, lý do hắn không rời đi ngay bây giờ đương nhiên là vì đang cân nhắc chuyện khác.
Trái tim của Triệu Thanh Thanh đột nhiên nở hoa: “Sư phụ, có phải ngươi không nỡ xa ta không?”
“Đương nhiên, ngươi là một đồ đệ ngoan ngoãn, nhất định là không nỡ rồi.” Hạ Thiên tiến lên ôm lấy Triệu Thanh Thanh, mấy lời tâm tình thổ lộ đó cơ hồ mở miệng là ra. Nhưng Triệu Thanh Thanh lại rất thích điệu bộ ấy của hắn, trong lòng vô cùng ngọt ngào, thế là bỏ qua công vụ, hai người phiêu lãng cả một đêm.
Sáng hôm sau, Hạ Thiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc này, Triệu Thanh Thanh đã không còn ở trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng của nàng vẫn còn lưu lại trên giường. Hắn cũng không thèm nhìn, cứ thế cúp máy, nhưng điện thoại vẫn cứ réo ầm ĩ.
“Đồ ngốc nhà ngươi dám phá ta ngủ, muốn ăn đòn có đúng không?” Hạ Thiên liếc nhìn điện thoại thì phát hiện không phải là cuộc gọi của một trong các cô vợ của mình, trả lời cuộc gọi xong câu đầu tiên đã lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Ngươi mới là tên ngốc, một tên siêu cấp kém thông minh, ngươi mới muốn ăn đòn. Ta chính là muốn phá ngươi ngủ đấy, trời sáng rồi, mặt trời lên tới mông rồi, mau dậy đi tiểu đi!” Đối diện là giọng nói của một tiểu nữ hài, giọng điệu rất hung hãn, thẳng tay mắng chửi Hạ Thiên.
Giọng nói ấy có chút quen thuộc, như thể hắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Hắn cau mày, nhưng cũng nhanh chóng ném suy nghĩ kia lên chín tầng mây.
“Phá ta ngủ thì thôi đi, ngươi còn dám mắng ta, ngươi không phải muốn ăn đòn thì là gì.” Tính Hạ Thiên bắt đầu nóng lên, dù ngươi là tiểu nữ hài hay lão nhân, trong mắt hắn không có sự phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ có người muốn ăn đòn và người không muốn ăn đòn.
Tiểu nữ hài không chút bàng hoàng, nói với Hạ Thiên: “Ai bảo hôm đó ngươi gọi điện dọa ta, mắng ngươi thì sao hả?”
“Ta hù ngươi khi nào, đừng tưởng là con nít thì có thể nói nhảm nhé.” Hạ Thiên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cãi lộn với tiểu nữ hài tử này.
“Dám làm không dám nhận, thật là đáng xấu hổ!” Tiểu nữ hài hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Ta coi thường ngươi, ngươi quả nhiên là kẻ xấu, siêu cấp xấu.”
“Này, đừng tưởng là con nít thì ta sẽ không đánh ngươi nhé.” Tâm trạng Hạ Thiên bây giờ rất tệ: “Báo địa chỉ của ngươi, bây giờ ta sẽ đến đánh ngươi!”
Tiểu nữ hài chưa trải sự đời, thật sự đã báo ra địa chỉ nhà mình, rồi chọc tức Hạ Thiên: “Hừ, ngươi có bản lĩnh thì đến đây, không đến chính là con chó con. Nhà ta có cả chục con chó to, ta bảo chúng cắn chết ngươi.”
“Ngươi chờ đó.” Hạ Thiên trực tiếp cúp điện thoại, miễn cưỡng rửa mặt, trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài.
Khi đang di chuyển trên đường, cuối cùng hắn đã cũng nhớ ra tiểu nữ hài ấy là ai, vài ngày trước lúc muốn gọi cho vợ Y Y, hắn đã bị Bé Ngoan trêu chọc, số của hắn gọi vào điện thoại di động của một người lạ, lúc đó giọng điệu của hắn thực sự rất tệ, trong đó có một tiểu nữ hài sợ hãi đến mức khóc thét.
Sau đó, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng ngày hôm đó hắn gọi bằng di động của Hứa Kiều Na, vậy làm sao tiểu nữ hài có thể biết được số của hắn.
“Bé Ngoan, đây lại là trò quỷ của ngươi phải không?” Hạ Thiên lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình đen kịt không vui nói.
Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị hai dòng chữ.
Dòng đầu tiên là “Ngươi đi gặp tiểu nữ hài này đi.” Dòng thứ hai là chữ ký “Bé Ngoan”.
“Tại sao ta phải nghe ngươi?” Hạ Thiên không hài lòng nói: “Ngươi không phải là vợ ta, cũng không phải là bạn gái ta, càng không phải là đồ đệ ngoan ngoãn của ta.”
Lần này, Bé Ngoan không trả lời tin nhắn mà gửi ảnh tiểu nữ hài cho hắn.
“Hửm?” Hạ Thiên nhìn thấy bức ảnh đó thì thực sự rất ngạc nhiên, ngay lập tức nói: “Được, ta sẽ đến gặp tiểu nữ hài này, tiện thể đánh nàng ấy một trận, dám phá ta ngủ, nàng ấy sẽ phải trả giá.” Sau một lúc, Hạ Thiên đến một khu dân cư cao cấp, nơi đây an ninh khá chặt chẽ, cổng có 4 bảo vệ, trên hàng rào có lưới điện chống trộm, cứ mười mét thì có lắp đặt camera.
Đáng tiếc là những thủ đoạn đó đều vô dụng đối với Hạ Thiên, chẳng có ích lợi gì cả.
Trong phòng ngủ chính trên lầu hai của một biệt thự nào đó, một tiểu nữ hài mặc váy công chúa đang nằm trên giường lớn, cầm điện thoại di động chăm chú chơi Vương Gỉa Nông Dược, không để ý phía sau mình có thêm một người nữa.
“Ôi, từng người một thực sự là đồ dỏm mà, không có cảm giác thành tựu gì cả.” Tiểu nữ hài nhẹ nhàng lấy được MVP (danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của người chơi trong trận đấu), có chút chán nản ném điện thoại đi, khi nàng đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì một giọng nói lười biếng vang lên trong phòng.
“Chính là ngươi gọi phá giấc ngủ của ta đó à?” Tiểu nữ hài sợ đến mức xù lông, há to mồm, không phát ra tiếng được, trực tiếp ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận