Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3331: Ngươi mắng bổn ma quân là chó?

“Vậy thì không đi nữa.” Tào Thiển Thiển có chủ ý của mình, lẩm bẩm nói: “Ta cũng họ Tào, ngươi cảm thấy nếu có việc, ta trốn được sao?”
Tào bàn tử không lên tiếng, xiết chặt con dao mổ heo trong tay, trịnh trọng dặn dò: “Vậy ngươi ở lại, tốt nhất nên theo sát ta không được rời khỏi. Mặc dù Lục thúc ngươi là phế vật nhưng cũng là người tu hành, có chút bản lãnh trên người, chỉ cần chống đỡ đến trời sáng, tạm thời sẽ an toàn.”
Khi ông ta đang nói, từng tầng hắc khí từ trong lòng đất sinh ra, chậm rãi bao phủ phế tích quán cơm.
Những bức tường đổ ngâm mình trong làn khói đen, giống như muối ăn thả vào trong nước, dần dần hòa tan, cho đến khi biến mất không thấy đâu.
“Rốt cuộc là thứ gì thế?” Tào Thiển Thiển nhìn khói đen cuồn cuộn, biểu hiện như phát mộng.
Tào bàn tử không có tâm tư trêu chọc: “Không phải ngày nào ngươi cũng la hét muốn giúp ta giải quyết vấn đề sao? Lục thúc ngươi đang đối mặt chính là vấn đề này, ngươi thử giải quyết một chút đi.”
“Cái này…” Tào Thiển Thiển có chút choáng váng. Nàng vốn cho rằng Lục thúc của nàng đang âm thầm buôn người, đương nhiên bị người ta áp bách. Nàng thấy Hạ Thiên ngưu bức như vậy, có thể giúp đỡ Lục thúc của nàng xử lý hắc thủ đằng sau. Sau đó, Lục thúc bán quán cơm đi, thừa cơ tẩy trắng.
Kết quả, tình huống trước mắt rõ ràng đã vượt qua khỏi phạm vi nhận biết của nàng, nhất thời nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Tiểu tử, ngươi biết mình đã gây ra họa lớn như thế nào không.” Tào bàn tử hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói với Hạ Thiên: “Tà ma chi khí này không phải người bình thường có thể thừa nhận được. Đừng tưởng rằng ngươi có mấy phần khí lực thì đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ. Sự việc còn phức tạp và lớn hơn so với ngươi đã tưởng tượng nhiều.”
“Cái thứ đồ chơi này mà cũng gọi là lớn, cũng gọi là phức tạp?” Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán; “Nếu cánh cửa dưới đáy kia mở ra, nói không chừng còn có chút thú vị.”
“Cửa? Cửa gì?” Tào Thiển Thiển khó hiểu hỏi Tào bàn tử.
Sắc mặt Tào bàn tử tái xanh, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cửa gì? Không có cửa nào cả.”
“Không có cửa? Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tào Thiển Thiển hỏi: “Lục thúc, có phải ngươi còn có chuyện giấu ta hay không?”
“Không có cửa thì chính là không có cửa.” Tào bàn tử lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ta không biết ngươi nhận được tin tức từ chỗ nào, nhưng tốt nhất ngươi đừng nên làm loạn. Nếu không, ta sẽ làm thịt ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không cần tin tức gì cả. Cánh cửa đặt ở đó, liếc mắt là có thể nhìn thấy.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tào bàn tử đột nhiên sinh ra nghi hoặc cực lớn với thân phận của Hạ Thiên: “Ngươi không giống người của Tiêu gia, trên người không có khí tức gia tộc trấn thủ giới điểm, thậm chí cũng không có khí tức của người tu hành, nhưng ngươi tuyệt đối không phải người bình thường.”
“Tất cả đều là nói nhảm.” Tào Thiển Thiển lắc đầu.
Vù vù vù.
Lúc này, khói đen bao quanh đã ngưng kết lại, như khói như sương, lại giống như vô số mãnh thú ẩn núp bên trong, lúc nào cũng có thể trào ra.
“Mẹ nó, không thể không liều mạng.” Tào bàn tử nắm chặt dao mổ heo trong tay, miệng lẩm bẩm, cơ thể dần dần nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, lập tức vọt đến chỗ khói đen.
“Trảm tà lục thức, Đoạn Ma.”
Bên trong tiếng hét to, ánh sáng màu xanh bỗng dưng ngưng tụ thành một sợi dây, biến thành một phích lịch màu xanh, thẳng tắp chém về phía khói đen.
Đáng tiếc, không trúng.
Ánh sáng màu xanh trong nháy mắt đã bị khói đen cắn trúng, nhai hai ba cái rồi nuốt chửng.
Về phần Tào bàn tử, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị nuốt.
“Lục thúc.” Tào bàn tử kinh hô một tiếng, cũng không để ý nguy hiểm hay không, xông về phía trước kéo hai cái chân của Lục thúc còn chưa bị nuốt.
Nhưng khí lực của nàng quá nhỏ, rất nhanh đã bị kéo vào trong khói đen.
“Này, cứu ta với.” Tào Thiển Thiển quay đầu rống lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn thờ ơ như cũ, gương mặt còn mang vẻ trào phúng như có như không.
“Ta, ta biết bé ngoan ở đâu, ngươi không phải muốn tìm nàng ấy sao? Cứu ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết… A!” Lời còn chưa nói hết, Tào Thiển Thiển đã bị khói đen nuốt mất.
Vèo!
Khói đen dần dần huyễn hóa thành mặt người, mặc dù ngũ quan vẫn còn mơ hồ nhưng đã thành hình.
“Qua bao nhiêu năm, bổn ma quân rốt cuộc đã có thể ra ngoài.” Khói đen dùng cái miệng mơ hồ của mình phát ra âm thanh cực kỳ chói tai: “Linh khí của tinh cầu này hơi mỏng, nhưng phàm nhân lại vô cùng mỹ vị. Chỉ cần ăn thêm nhiều người, bổ sung khí huyết, bổn ma quân có thể trùng sinh lại như cũ.”
“Ngươi chính là con chó giữ nhà chính tông dưới đáy kia?” Hạ Thiên nhìn mặt đen to lớn, lười biếng hỏi.
Mặt đen to lớn quay sang khinh thường nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ha ha, ngươi chính là tiểu tử phàm nhân dám đả thương ta? Bổn ma quân vốn muốn nuốt ngươi, nhưng nể tình ngươi thay bổn quân phá vỡ phong ấn, ta tạm thời tha chết cho ngươi. Ngươi mau cút đi.”
“Bé ngoan có phải bị ngươi ăn hay không?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Hắc khí ma quân mờ mịt hỏi: “Bé ngoan? Đó là sinh vật nào vậy?”
Hạ Thiên không kiên nhẫn hỏi: “Ba ngày trước, có một nữ hài tử ở gian phòng mà ta đang ở, có phải ngươi đã ăn nàng ấy hay không?”
“Bổn quân nào nhớ chứ, chỉ là phàm nhân thôi mà, ăn thì ăn, ngươi quản được bổn quân sao?” Hắc khí ma quân cười lạnh không thôi, lại tiếp tục huyễn hóa ra một cái tay, chỉ vào Hạ Thiên: “Đừng dây dưa nữa. Nếu không, bổn quân sẽ từ bỏ ưu đãi đối với ngươi, ăn luôn cả ngươi.”
“Ngươi không có bản lãnh đó đâu.” Hạ Thiên siết chặt nắm đấm: “Nếu ngươi không ăn nàng ấy, nàng ấy khẳng định đã tiến vào cánh cửa đằng sau. Chó ngoan không cản đường. Nếu không, ta một quyền xử lý ngươi.”
“Ngươi dám mắng bổn quân là chó?” Hắc khí ma quân giận tái mặt, nhấc chưởng đánh về phía Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận