Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2578: Quân bán nước

“Bọn họ nhất định sống rất tốt.” Hạ Thiên từ miệng Dạ Ngọc Mị biết được một ít tin tức. Hắn bất mãn nói: “Chờ ta học xong Nghịch Thiên Bát Châm, ta nhất định sẽ đến đó đánh bọn họ mỗi người một cái. Ai bảo bọn họ nhẫn tâm ném chồng của mình sang một bên, người nào cũng không thấy đâu.”
“A! ’ Tô Bối Bối vô thức liếc mắt nhìn Hạ Thiên. Với tính cách của Hạ Thiên, hắn nhất định sẽ làm được chuyện này. Nhưng ngẫm lại, hắn có đến mười mấy bà vợ. Đây đích thật là một công trình vĩ đại, nhưng cuối cùng cũng sẽ có sự trục trặc, biến thành một môn vận động nhiều người chơi.
Hai người bước đi, một lát sau đã rời khỏi bãi cỏ ngoại ô đến một thị trấn nhỏ.
Nơi này du khách không ít, rất nhiều quán cơm lớn nhỏ đều mở cửa.
“Chúng ta tìm đại một quán nào ăn đi.” Tô Bối Bối cũng không phải phụ nữ tự cao tự phụ. Cho dù nàng đã từng là đại tiểu thư, hiện tại cũng là một tổng tài của một tập đoàn, nhưng nàng vẫn thích ăn ở những quán ăn nhỏ. Nhìn những quán ăn tràn ngập khói lửa, nàng thật sự cảm thấy đói bụng: “Ta thấy quán kia cũng không tệ.”
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không từ chối, cùng Tô Bối Bối tiến vào một quán ăn khá sạch sẽ, gọn gàng.
Bên trong rải rác có mấy vị khách. Tất cả chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cũng được xem là yên tĩnh.
Ông chủ là một người đàn ông mập mạp, nhìn rất thật thà. Nhìn thấy khách vào, ông liền tiến lên chào hỏi: “Hai vị muốn ăn cái gì? Quán có đủ các món điểm tâm, sữa đậu nành bánh quẩy, bún xào mì xào, cháo các loại…”
“Cho chúng ta hai bát cháo hoa trước, cộng thêm hai… mười cái bánh quẩy đi.” Ban đầu, Tô Bối Bối muốn nói hai cái bánh quẩy, nhưng nhớ lại dạ dày của Hạ Thiên là cái hang không đáy, nàng liền tăng thêm mấy cái.
“Mười cái không đủ, một trăm cái đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ông chủ béo hơi sửng sốt một chút: “Thật ngại quá, quán của ta không chuẩn bị nhiều đến như vậy, không thể nào có đến một trăm cái bánh quẩy. Hơn nữa, ăn nhiều mấy thứ này cũng không tốt cho tiêu hóa.”
Hạ Thiên cũng không phải cố tình làm khó ông chủ, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Ông đừng hiểu lầm, hắn không phải gây chuyện đâu.” Tô Bối Bối mỉm cười giải thích: “Hắn là đại vị vương, ông không cần lo lắng cho hắn. Ông có bao nhiêu cứ mang lên trước đi.”
Những vị khách bên cạnh cũng cho rằng Hạ Thiên đang giả bộ. Đến mấy cái quán ăn nhỏ này để tỏ vẻ, đúng là hơi bị “thấp”.
“Hai vị dùng thong thả. Cháo hoa của quán chúng ta là miễn phí, ăn xong có thể gọi thêm.” Ông chủ béo rất thành thật, cũng không nói thêm điều gì, trước múc cháo hoa và thức nhắm cho Hạ Thiên và Tô Bối Bối, sau đó bắt đầu đi chiên bánh quẩy.
Tô Bối Bối trộn một ít thức nhắm vào cháo, chậm rãi nhấm nháp.
“Chẳng có hương vị gì cả.” Hạ Thiên một ngụm uống sạch bát cháo hoa, lắc đầu nói: “Ta không có cảm giác gì hết.”
“Đây là cháo hoa, có hương vị gì được chứ, nếu có thì cũng chỉ là hương vị gạo.” Tô Bối Bối lườm hắn một cái: “Ngươi muốn ăn gì có thể gọi. Mấy món xào gì cũng được.”
Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối húp cháo, liền hỏi: “Bối nha đầu, cô chỉ ăn sáng có bấy nhiêu, dinh dưỡng làm sao mà đủ?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tô Bối Bối khá hiểu tính cách của Hạ Thiên. Nàng nhìn biểu hiện của hắn, đại khái cũng đoán được hắn nhất định đang suy nghĩ một chuyện khác.
“Cũng không có gì.” Ánh mắt Hạ Thiên nhìn chằm chằm vị trí bên dưới cổ áo Tô Bối Bối: “Ta chỉ cảm thấy ăn cháo hoa nhất định không đủ dinh dưỡng. Thật ra, cô vẫn còn có thể lớn hơn nữa.”
“Lớn cái đầu ngươi đấy.” Tô Bối Bối trừng mắt, không thèm để ý đến cái tên háo sắc chết tiệt Hạ Thiên nữa: “Ăn cháo của ngươi đi.”
“Bối nha đầu, nếu không, chúng ta đi ăn những món có dinh dưỡng đi.” Hạ Thiên cười nói: “Ví dụ như sữa bò chẳng hạn.”
Lúc này, một vị thực khách bỗng lên tiếng: “Anh bạn, mấy lời của ngươi khiến ta khó chịu quá. Tại sao cháo hoa lại không có dinh dưỡng chứ? Ngươi có sính ngoại đi chăng nữa cũng không thể quá đến như vậy.”
Tô Bối Bối ngẩn người. Tại sao điều này lại liên quan đến sính ngoại chứ? Có bắn ba bốn đại bác cũng chưa đến mà.
“Ngớ ngẩn, ngươi cút sang một bên đi.” Hạ Thiên từ trước đến nay không thèm để ý đến mấy loại người này.
“Ngươi chửi ai đấy?” Vị thực khách kia lập tức vỗ bàn, hai ba bước đã đến trước mặt Hạ Thiên, há mồm mắng to: “Tên nhóc ngươi vừa mới bước vào, ông đây đã nhìn ngươi không vừa mắt. Con mẹ nó, còn muốn ăn một trăm cái bánh quẩy, còn chửi cháo hoa nước ta không có dinh dưỡng. Ông đây ghét nhất là mấy loại người sính ngoại này.”
“Vị tiên sinh này, có phải ngươi đã nhầm điều gì đó hay không?” Tô Bối Bối cau mày, thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ đến ăn sáng thôi mà, cũng không trêu chọc ngươi.”
Bành!
Vị thực khách kia nghe xong, lại càng nổi giận hơn, vỗ bàn một cái, mở điện thoại di động của mình quay Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Các ngươi còn dám giảo biện. Hôm nay, ông đây sẽ quay lại bản mặt Hán gian của hai ngươi, sau đó đăng lên trên mạng, để các ngươi biết cái gì gọi là người yêu nước. Ngươi dựa vào cái gì mà nói cháo hoa của chúng ta không có dinh dưỡng, thế bánh mì sữa bò ngoại quốc là có dinh dưỡng à? Các ngươi không phải quân bán nước thì là cái gì?”
Người này càng nói càng kích động, giọng cũng càng lúc càng lớn, dẫn đến du khách đang đi ngoài đường cái cũng nhịn không được mà đứng lại xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận