Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3552: Quả nhiên ngươi là đồ đệ của hắn ta

“Linh khí này là vật của Hoàng Sơn, là đồ của Nhiếp gia, sao có thể đưa cho người khác chứ?”
Một lão hòa thượng giống như từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế hùng hồn vọt thẳng đến trước mặt đám người Hạ Thiên.
Mặc dù lông mày lão hòa thượng bạc trắng, nhưng cơ thể một chút cũng không già, eo gấu lưng hổ, cầm theo một cây thiền trượng, chẳng khác nào Kim Cương La Hán hàng yêu phục ma.
Đằng sau lưng ông ta còn có bốn năm hòa thượng thanh niên khỏe mạnh, trong tay cầm côn bổng, có một hai người nhìn rất quen mắt, hình như là Minh Cát, Minh Khổ lúc trước bị Hạ Thiên đạp bay, nghĩ không ra lại gặp lại.
“Tam bá gia, ông, sao ông lại đến đây?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy lão hòa thượng cao lớn mày trắng, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Lão hòa thượng mày trắng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi còn mặt mũi hỏi câu này sao? Ngươi cấu kết người ngoài, mưu đoạt linh mạch Hoàng Sơn, ngươi không đáng sống trên đời này. Làm nhục môn phong Nhiếp gia, vì sao ngươi còn không đi chết đi?”
Không hổ là lão gia hỏa bảy tám chục tuổi, mở miệng ra là giọng điệu tràn ngập phong kiến.
Có thể nói ra mấy lời hôi thối như vậy cũng chỉ là phát huy bình thường.
“Lão bạch si, ngươi muốn chết đúng không? Ngươi dám mắng vợ tiếp viên hàng không của ta?” Hạ Thiên nhướng mắt, khó chịu nhìn lão hòa thượng.
Lão hòa thượng mày trắng nghe xong, gương mặt hiện lên sự khinh miệt, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là đồ đệ của Trương Minh Đà? Ngươi tên gì nhỉ? Tiểu tử Nhiếp Hồng Phi đã từng nói tên của ngươi với ta.”
“Hồi phương trượng, hắn tên Hạ Thiên.” Minh Cát hòa thượng sau lưng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng, là Hạ Thiên.” Lão hòa thượng mày trắng gật đầu, lại nói tiếp: “Dám đánh đồ đệ của lão nạp như vậy, hôm nay, cho dù ngươi quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ cũng đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Ngươi nên chậm rãi quay về chờ chết, ít nhất còn có thể sống thêm một hai ngày.”
“A, ngươi còn dám nguyền rủa Phật gia gia của ngươi.” Lão hòa thượng mày trắng hừ lạnh một tiếng, hai tay duỗi về phía Hạ Thiên: “Tuy nhiên, bây giờ lão nạp không rảnh đánh chết các ngươi. Các ngươi giao linh mạch Hoàng Sơn đã lấy đi vừa nãy, ta có thể tạm thời miễn chết cho các ngươi.”
“Linh mạch Hoàng Sơn cũng không phải của ông.” Nhiếp Tiểu Lý nhịn không được phản bác: “Cho dù phải trả, cũng là trả cho Hoàng Sơn.”
Lão hòa thượng mày trắng giận dữ, bắt đầu khiển trách: “Nơi này nào có phần cho ngươi lên tiếng. Ngươi câm miệng lại cho ta.”
Nói xong, một bàn tay to như cái quạt hương bồ đập vào mặt Nhiếp Tiểu Lý.
Bốp.
Lực đạo này ngay cả đá cũng có thể bị đánh nát.
“A.”
Quả nhiên, nửa giây sau, chỉ thấy hòa thượng tên Minh Cát kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên ôm mặt ngã xuống, đau đến ngất đi.
“Sao?” Lão hòa thượng mày trắng nhìn thấy tình huống này, không khỏi ngẩn người, lập tức nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Là tiểu tử ngươi giở trò quỷ. Năm đó, Trương Minh Đà cũng có thủ đoạn tương tự, quả nhiên ngươi là đồ đệ của hắn ta, ngay cả chiêu thức âm hiểm cũng giống nhau như đúc.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khinh thường nói: “Cho nên ta mới nói đầu óc ngươi có bệnh, rõ ràng không giống nhau mà ngươi một chút cũng không nhìn ra. Đại sư phụ dùng chính là hình thức Như Ảnh Tùy Hình bên trong Quỷ Môn Cửu Châm. Loại châm pháp đó quá lạc hậu. Khi ta chín tuổi đã không thèm học.”
“Ha ha, ngay cả nói chuyện cũng rất thích nổ vang trời.” Lão hòa thượng mày trắng cười lạnh không thôi: “Năm đó, Trương Minh Đà đã giết không ít tộc nhân của ta, hôm nay, ta sẽ đòi lại chút lợi tức từ trên người của ngươi.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Đám ngu ngốc các ngươi đang sợ. Có thù mà không dám báo, chỉ biết tìm tiểu bối của cừu nhân mà ra tay. Tuy nhiên, đáng tiếc là ta mạnh hơn sư phụ của ta gấp trăm lần. Ngươi đang tìm chết đấy.”
“Vậy thì phải nhìn xem là ai chết.” Lão hòa thượng mày trắng không còn kiên nhẫn, nói với hòa thượng thanh niên sau lưng: “Bày trận, Thất… Lục Tuyệt Khai Thiên Trận.”
Bởi vì Minh Cát hòa thượng đã bất tỉnh, chưa thể tỉnh lại được, cho nên thất tuyệt chỉ có thể biến thành lục tuyệt.
Tuy nhiên, lão hòa thượng mày trắng cảm thấy thiếu một người cũng không quan trọng. Dù sao ông ta cũng không cho rằng Hạ Thiên có bao nhiêu thực lực.
Năm đó, Trương Minh Đà cũng chỉ có y thuật, châm pháp lợi hại, còn võ công thì rất bình thường. Đồ đệ mà ông ta dạy dỗ ra có bao nhiêu sức chiến đấu chứ?
“Trận này yếu đến mức ta khinh thường ra tay.” Hạ Thiên thật sự không hứng nổi để đánh, liền quay lại nói với khỉ lông vàng: “Này, hầu tử, chỉ cần ngươi đánh thắng đám ngu ngốc đó, ta chẳng những trả linh khí Hoàng Sơn cho ngươi, mà còn trị cái đầu cho ngươi. Nói không chừng ngươi sẽ khôi phục lại ký ức.”
“Ngươi nói thật à?” Kim Ti tỷ tỷ lập tức có sinh khí. Nó chỉ vào Hạ Thiên: “Không cho phép ngươi đổi ý.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng có hứng thú đi lừa gạt một con khỉ.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Kim Ti tỷ tỷ vui mừng quá đỗi. Bây giờ, ước muốn duy nhất của nó chính là khôi phục lại ký ức, ít nhất cũng phải nhớ mình là ai, đến từ chỗ nào. Bằng không, nó hoàn toàn biến thành khỉ mất.
Lão hòa thượng mày trắng đưa tay chỉ một cái, quát lớn với đệ tử: “Không cần phải để ý đến nó, cùng nhau thu thập hết.”
Sáu hòa thượng thanh niên lập tức lĩnh mệnh, nhanh chóng tản ra, bao vây Hạ Thiên và Kim Ti tỷ tỷ cùng một chỗ. Về phần Hoàng Y, Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý, tu vi hoàn toàn không đủ, không cần phải để vào mắt.
Đương nhiên, lão hòa thượng mày trắng cũng chú ý đến Hoàng Y, chỉ là ông ta có ý định khác, cho nên tạm thời không để ý đến.
“Côn lên, hợp trận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận