Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3987: Bây giờ trả lại cho ngươi

“Chân huyết là đại sát khí tu tiên giả, sao có thể tùy tiện triển lộ cho người ngoài chứ?”
Long Bát Thử hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thiên khó chịu, trên tay thoáng dùng lực: “Vậy thì ngươi không còn tác dụng gì nữa.”
“Ngươi, ngươi thật có can đảm giết…. ta!”
Long Bát Thử vạn lần không nghĩ đến Hạ Thiên lại dám ra tay hạ sát hắn ta. Hạ Thiên chỉ mới thoáng dùng lực một chút, hắn ta đã cảm thấy cổ họng của mình như muốn nổ tung, chỉ có thể dùng kỹ năng bảo mệnh của mình.
Phốc.
Bỗng dưng, một vệt kim quang sáng lên, Long Bát Thử lập tức thoát khỏi sự khống chế của Hạ Thiên, cả người đằng không bay lên.
“Đây là cái gì?”
Thẩm Hồng Phi trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Long Bát Thử lơ lửng giữa không trung, một vệt kim quang quấn quanh bên cạnh, khiến cho cả người hắn ta vô cùng uy nghiêm, giống như thần minh giáng xuống.
“Chân huyết quý giá như thế, làm sao có chuyện lãng phí trên người hai tên chuột nhắt các ngươi chứ?”
Long Bát Thử vô cùng tức giận, gương mặt vặn vẹo: “Các ngươi đáng chết, tội đáng chết vạn lần. Ai đến cũng không cứu được các ngươi.”
“Đây chính là hiệu quả chân huyết?”
Hạ Thiên ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Tại sao nó lại giống với Trầm Thụy Phương Chu gì đó nhỉ?”
Long Bát Thử đương nhiên nghe không hiểu lời này của Hạ Thiên. Hắn ta chẳng qua cảm thấy tiểu tử này bị dọa đến hồ ngôn loạn ngữ: “Ngươi nói cái gì cũng vô dụng thôi. Cầu xin tha thứ lại càng vô dụng. Nội lãng phí một giọt chân huyết cũng đủ phạt ngươi xuống địa ngục.”
“Hạ đại ca, đi mau.”
Thẩm Hồng Phi bỗng nhiên vọt đến trước mặt Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Chân huyết này rất nguy hiểm, ta thay ngươi ngăn cản một lát. Ngươi mau trốn về hướng Thượng Quan gia đi, hắn ta không dám đuổi theo đâu.”
Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn khá bình tĩnh: “Cái này có gì mà phải trốn chứ. Nó còn không bằng một phần trăm lợi hại của kiếp lực.”
“Ếch ngồi đáy giếng. Bát gia ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút uy lực của chân huyết.”
Gương mặt chuột của Long Bát Thử nở nụ cười giống chuột. Hắn ta bỗng dưng khoát tay, vận kim quang bên ngoài thân, hóa thành một con rắn lớn màu vàng.
“Chân huyết hiển uy, kim xà dũng quang.”
Con rắn màu vàng bỗng dưng hé miệng phun ra hơi nước màu vàng cuồn cuộn về phía Hạ Thiên và Thẩm Hồng Phi.
Mỗi một giọt bên trong hơi nước đều giống như vật sống, kịch liệt nhảy lên trong không khí.
Tuy nhiên, những nơi bọn chúng đi qua lập tức bị ăn mòn thành phế địa.
Thẩm Hồng Phi giật mình, vội vàng phóng người lên muốn chạy trốn.
“Muốn chạy trốn? Đúng là si tâm vọng tưởng. Kim xà thần quang, định cho ta.”
Đáng tiếc, hắn ta vừa mới động, mắt con rắn màu vàng bỗng dưng bắn ra một vệt kim quang trực tiếp bao bọc hắn ta lại.
Thẩm Hồng Phi không thể động đậy, chỉ có thể bị động chờ chết.
“Ha ha ha.”
Long Bát Thử ngửa đầu cuồng tiếu, gằn giọng nói: “Bên trong chân huyết có dư vị thần thông của Long gia lão tổ chúng ta. Đám phàm phu tục tử các ngươi không thể nào trốn được.”
“Đây chính là chân huyết sao?”
Hạ Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho dòng nước màu vàng, còn có ánh mắt của con rắn màu vàng bao hắn lại.
Chỉ là đợi hơn nửa ngày cũng không có phát hiện gì đặc biệt, hắn không khỏi có chút mất kiên nhẫn: “Cũng chả có gì hay.”
“Tại sao ngươi còn chưa chết?”
Bên trong ánh mắt Long Bát Thử tràn ngập vẻ nghi hoặc, không khỏi quát mắng: “Chẳng lẽ trên người ngươi che giấu pháp bảo hay bùa hộ mệnh gì sao? Hay là ngươi biết pháp thuật thần thông bảo mệnh?”
“Tất cả đều không phải.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Chỉ vì chân huyết của ngươi quá rác rưởi, chẳng có hiệu quả gì với ta.”
Long Bát Thử không cách nào tiếp thu được hiện thực này: “Không thể nào? Nhất định là vừa rồi ngươi lặng lẽ né tránh. Lại tiếp đây.”
Hắn ta lập tức vận chân huyết trong cơ thể, kim quang xung quanh bùng cháy.
“Kim xà tê nguyệt.”
Chỉ thấy con rắn lớn màu vàng giữa không trung bỗng dưng há to miệng, ngửa mặt lên trời rống lên vài tiếng, sau đó vặn người cắn về phía Hạ Thiên.
“Một con rắn mà bày nhiều trò như thế.”
Hạ Thiên nhẹ nhàng lóe lên rồi tránh đi, gương mặt hiện lên sự khinh bỉ: “Lão tổ gì đó của các ngươi không nên họ Long, ông ta nên lấy họ Xà mới đúng.”
“Làm càn.”
Long Bát Thử tức giận rút một lá bùa màu xanh từ trong ngực ra, cắn nát đầu lưỡi, sau đó nôn một ngụm máu lên giấy: “Lại thêm một thứ nữa. Vạn Độc Phệ Tâm Phù, ta tiễn các ngươi xuống địa ngục.”
Con rắn màu vàng không ngừng đuổi giết Hạ Thiên, lân phiến trên người hóa khí, biến thành sương độc màu xanh, một lát sau đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm lại.
Thẩm Hồng Phi bị định giữa không trung, không cách nào trốn tránh, đành phải tạm ngừng thở.
Tuy nhiên, hắn ta biết đây không phải kế hoạch lâu dài, trong lòng lo lắng không thôi nhưng lại không có cách nào.
“Dám dùng độc trước mặt ta, ngươi chẳng khác nào nghịch đao trước mặt Quan Công.”
Hạ Thiên lắc đầu, vẻ khinh bỉ lại càng đậm trong mắt, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm: “Để ta dạy dỗ ngươi làm cách nào để dùng độc, học phí chính là mệnh của ngươi.”
Nói xong, hắn lặng yên đâm ngân châm về phía trước.
Chỉ thấy không khí trước ngân châm bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, sau đó xoay tròn.
“A, tại sao lại như thế?”
Long Bát Thử hoảng sợ phát hiện, bất luận là sương độc hay là thứ chất lỏng màu vàng đều bị ngân châm kéo lên, biến thành một cơn xoáy, hai ba giây qua đi thì biến mất không thấy đâu.
Long Bát Thử bối rối nói: “Chân huyết kim xà của ta đâu rồi? Khói độc của ta đâu rồi?”
Hạ Thiên bỗng dưng xuất hiện trước người hắn ta, cười nói: “Bây giờ ta trả lại cho ngươi.”
Lập tức, hắn đâm một châm vào mi tâm Long Bát Thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận