Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3446: Ta nói chỉ là sự thật

Âm thanh Hạ Thiên vang lên, khiến hai mẹ con Nhiếp Tiểu Lý phải giật mình.
Nhiếp Tiểu Lý lấy lại tinh thần, quay lại nhìn Hạ Thiên: “Không phải ngươi đã ra ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Ta đã ra ngoài, sau đó lại trở về.”
Nhiếp Tiểu Lý có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi lén lút trở về là để làm gì?”
Nàng không cảm thấy Hạ Thiên muốn nghe trộm mẹ con nàng nói chuyện. Hắn đột nhiên quay về tất nhiên có nguyên nhân đặc biệt.
“Ta không có lén lút, ta quang minh chính đại bước vào.” Hạ Thiên tiện tay chỉ ra ngoài cửa: “Tại các ngươi quá nhập tâm mà không chú ý thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý có cảm giác Hạ Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng nàng cũng không muốn hỏi tới: “Không nói mấy chuyện này nữa. Vì sao vừa rồi ngươi lại nói xấu mẹ ta chứ?”
“Ta chưa hề nói xấu bà ấy.” Hạ Thiên giang tay nói: “Ta nói chỉ là sự thật.”
“Bà ấy là mẹ ta, tại sao lại hạ độc ta?” Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu: “Ta và em gái của ta từ nhỏ do một tay mẹ nuôi nấng. Không có mẹ, đoán chừng chị em ta đã bị hại chết rồi. Bà ấy hoàn toàn có thể bỏ lại chúng ta mà lập gia đình mới.”
Hạ Thiên hiển nhiên không tán đồng cách nói của Nhiếp Tiểu Lý: “Mẹ của ngươi đích thật rất thương yêu các ngươi, đồng thời cũng tận trách nhiệm nuôi dưỡng ngươi thành người, nhưng điều này cũng không mâu thuẫn với việc bà ấy hạ độc ngươi.”
“Làm sao mà không mâu thuẫn?” Nhiếp Tiểu Lý bất mãn trừng Hạ Thiên, cảm thấy hắn có chút tùy tiện, nói năng quá mâu thuẫn với nhau: “Chẳng lẽ ngươi và mẹ ta đã từng có xung đột với nhau?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Trước đó ta chưa từng biết ta bà ấy, cũng chưa từng gặp qua.”
“Vậy tại sao ngươi lại vu khống mẹ ta?” Nhiếp Tiểu Lý lại càng thêm không hiểu.
“Tiểu Lý, được rồi, thật ra hắn không nói sai đâu.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý ngược lại rất bình tĩnh, trực tiếp thừa nhận: “Là do ta hạ độc đấy.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi mở to mắt nhìn, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tin: “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì đó?”
“Mẹ không có nói bậy.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thở dài: “Thật ra, mẹ nên sớm nói cho con biết, chỉ là mẹ không biết làm sao để mở miệng. Vừa lúc hôm nay Hạ tiên sinh nói toạc ra, mẹ cũng không giấu diếm con nữa.”
“Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Nhiếp Tiểu Lý đương nhiên không tin mẹ của nàng lại hại nàng, trong đó tất có ẩn tình.
“Nói ra rất dài dòng, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn rất bình tĩnh, bên trong ánh mắt cũng không có bao nhiêu gợn sóng: “Nói như vậy, con cũng đã sớm phát hiện ra được thể chất của con có chút đặc biệt đúng không?”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ thời điểm trúng độc, con gần như chưa hề bị bệnh qua, ngay cả cảm mạo bình thường cũng không có. Con vẫn cho rằng tất cả mọi người đều giống như vậy. Khi con ra nước ngoài học đại học, con mới phát hiện không phải như thế.”
“Đúng thế.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thở dài một tiếng, sau đó tiến vào chính đề: “Nhiếp gia chúng ta là gia tộc truyền thừa hơn ngàn năm, hơn nữa cũng không giống gia tộc bình thường. Mỗi một thời đại, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy người có thể chất tương đối đặc biệt. Những người có thể chất đặc biệt này, khi được sáu bảy tuổi sẽ được tộc lão mang vào khu vực riêng, nói là trọng điểm bồi dưỡng, nhưng đa số đều không có tin tức, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.”
Nghe xong, trong đầu Nhiếp Tiểu Lý bỗng nhớ đến một sự kiện, nàng lập tức hỏi: “A, mẹ, khi con còn bé luôn có mấy lão gia gia đến tìm con tra hỏi, có phải là…”
“Đúng.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý gật đầu, có chút cảm khái: “Thật ra, từ lúc con sinh ra đời đã bắt đầu biểu hiện ra một số dị tượng, cơ thể tản ra hương khí yếu ớt. Cho nên, tộc lão đã sớm nhìn trúng con, định mang con đi bồi dưỡng.”
Nhiếp Tiểu Lý đại khái cũng đoán được đằng sau xảy ra chuyện gì. Nàng im lặng, lẳng lặng nghe mẹ của nàng nói tiếp.
“Các tộc lão cũng đã đến tìm mẹ mấy lần, mẹ làm sao có thể đẩy con vào hố lửa đó được, cho nên mẹ vẫn không đồng ý.” Lông mày mẹ Nhiếp Tiểu Lý cau lại, hai tay cũng siết chặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Trong khoảng thời gian đó, bọn họ ba phen mấy bận lén lút mang con đi, mẹ thật sự rất sợ. Về sau có người nói cho mẹ một biện pháp, chính là nhân lúc thể chất của con còn chưa thành thục, nghĩ cách để con mắc những căn bệnh của người bình thường, như vậy đám tộc lão mới từ bỏ tâm tư của mình.”
Nói xong, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nắm lấy tay của nàng, có chút áy náy nói: “Mẹ đã thử qua rất nhiều cách, kết quả con không cảm lạnh, không phát sốt, không bị thương. Cứ sau một đêm là khỏi ngay, mẹ lại không nặng tay được, đành phải tìm người mua độc rắn, như thế mới khiến con sốt cao vào lúc trước tối.”
Khi đó, Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn nhỏ nhưng đã có chút ấn tượng, chỉ nhớ lúc đó cơ thể rất đau, giống như bị đốt vậy.
“Thật ra, độc rắn mà ngươi dùng cũng không phát huy tác dụng.” Hạ Thiên bỗng chen miệng vào: “Chân chính tạo thành tác dụng chính là độc tố khác xen lẫn độc rắn.”
“Cái này, cái này…Ngươi nói vậy là có ý gì?” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt, gương mặt chấn kinh: “Chẳng lẽ nói…”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, ngươi đưa độc rắn cho ngươi đã trộn lẫn một số độc tố khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận