Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2430: Tộc trưởng mới tên là Hạ Thiên

Bốn người Ứng Hiểu Nguyệt cẩn thận từng li từng tí di chuyển trong rừng, cố gắng không kinh động đến động vật nguy hiểm nơi đây.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng các nàng cũng đến chỗ bị lôi điện đánh xuống.
“Hả, hình như ở đây vừa xảy ra một trận chiến.” Mã Khỉ Linh liếc mắt đã nhìn ra chút manh mối.
Người mặt quỷ cũng có phát hiện kinh người: “Là đám người Hoàng đảo chủ.”
“Không phải chứ, bọn hắn chết thảm như vậy?” Tiêu Diễm Diễm theo phương hướng người mặt quỷ chỉ liền phát hiện mấy xác chết đen thui, tử trạng tương đối thê thảm, đúng là không đành lòng nhìn thẳng: “Có điều sao lại bị thiên lôi đánh chết?”
Ứng Hiểu Nguyệt có chút hiểu biết với với Hoàng đảo chủ, không khỏi suy đoán nói: “Đây không phải là thiên lôi, mà là lôi pháp mà Hoàng đảo chủ triệu hoán ra.”
“Ý của ngươi là hắn triệu hoán ra lôi pháp, sau đó tự đánh chết mình?”
Tiêu Diễm Diễm cảm thấy sức tưởng tượng của Ứng Hiểu Nguyệt quá lớn, “Bọn hắn ngu như thế à? Hoàng đảo chủ đâu cần lôi kéo mấy người Sử Bội La, Đoạn Nhất Lang chôn cùng.”
“Hửm, không có thi thể của Cao Vô Ưu.” Người mặt quỷ bỗng nhiên lại có phát hiện.
Ba người khác không khỏi liếc qua, dựa vào ánh mắt hơn người của các nàng, chỉ cần nhìn phát đã nhận ra ba xác chết kia chính là Hoàng đảo chủ, Sử Bội La và Đoạn Nhất Lang, ngoài ra còn có hai đoạn xác chết cháy đen hình như thuộc về một người, chính là Thang bà bà làm cho người ta chán ghét.
“Chẳng lẽ bọn họ bị Cao Vô Ưu giết chết!”
Tiêu Diễm Diễm lại có phán đoán, “Có thể đấy, thân phận của Cao Vô Ưu vốn kỳ lạ, cái gì mà U Minh Cao gia chứ, rõ ràng là Hoàng đảo chủ cứng rắn nhét vào.”
“Khẳng định hắn có vấn đề, không chừng là nội chiến Hoàng đảo chủ làm ra, sau đó…”
“Không phải.” Người mặt quỷ trực tiếp ngắt lời Tiêu Diễm Diễm, “Ở đây còn có những người khác, hơn nữa có quan hệ thù địch với đám người Hoàng đảo chủ.”
“Rất có thể là Hoàng đảo chủ bao vây người nào đó, kết quả bị giết ngược.”
Tiêu Diễm Diễm cũng cẩn thận xem xét từ thi tích đến địa hình nửa ngày, nhưng lại không phát hiện ra gì, không khỏi có chút hoài nghi: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Nhìn vết tích chiến đấu là biết.” Mã Khỉ Linh ở bên cạnh nhắc nhở.
Tiêu Diễm Diễm lúc này mới chú ý tới mấy cái hố cùng với khí tức xót lại trong không khí, chậm rãi đồng ý phán đoán của người mặt quỷ: “Ở trên đảo thật sự có người lợi hại như vậy sao? Tu vi của Hoàng đảo chủ đâu có thấp, lại thêm đám người Đoạn Nhất Lang nữa, đáng nhẽ không có ai là đối thủ của bọn hắn mới đúng.”
“Có, hiện tại có ít nhất ba người.” Ứng Hiểu Nguyệt nặng nề nói.
Tiêu Diễm Diễm hỏi: “Ba người nào?”
“Đó chính là âm Hậu, lão môn chủ của âm Y Môn.”
Ứng Hiểu Nguyệt dừng lại một giây, nói tiếp: “Người còn lại chính là Hạ Thiên.
“Hạ Thiên thì thôi.” Tiêu Diễm Diễm không cho là đúng khoát tay: “Cơ mà âm Hậu và lão môn chủ của âm Y Môn thật sự lợi hại thế sao?”
“Lão môn chủ không phải người của Tiêu gia các ngươi à, chẳng lẽ ngươi lại không biết lai lịch của hắn?” Mã Khỉ Linh có nghi ngờ nhìn Tiêu Diễm Diễm.
Tiêu Diễm Diễm trực tiếp lắc đầu, tỏ vẻ ai biết được: “Sao ta có thể cảm thấy hứng thú với những lão già kia chứ, ta chỉ đi nghỉ phép rồi thuận tiện xử lý một nhiệm vụ trong tộc giao cho.”
Lời này không biết thật hay giả, ba người khác rõ ràng cũng không để ý.
Nữ nhân này trước khi lên đảo biển hiện là kẻ cao thâm khó dò, bây giờ lại giả điên giả ngốc, lời nói dào chắn trước sau, khẳng định là có vấn đề.
“Có điều hình như lúc chúng ta tiến vào đảo Sương Nguyệt cũng đâu thấy lão môn chủ.”
Tiêu Diễm Diễm có chút kỳ quái nói: “Nếu như hắn thật sự ở đây thì hắn vào bằng cách nào, không phải nói trận pháp chỉ được sáu người thôi sao.”
Ứng Hiểu Nguyệt đáp: “Đương nhiên có người động tay động chân vào trận pháp.”
“Ai?” Tiêu Diễm Diễm vội hỏi.
“Không phải Hạ Thiên, mà chính là người trên đảo Sương Nguyệt.” Ứng Hiểu Nguyệt trả lời.
“Ngươi chắc chắn không?” Tiêu Diễm Diễm vẫn không tin Hạ Thiên có năng lực mạnh như vậy, “Nếu như là người trên đảo vậy hẳn là biết rõ việc chúng ta muốn lên đảo.”
“Thế chẳng phải trên đảo này có vô số cạm bẫy đang chờ chúng ta sao.”
“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng không còn ngốc nghếch nữa.” Mã Khỉ Linh không biết là tán dương hay là giễu cợt nói một câu.
Người mặt quỷ bỗng dưng lên tiếng: “Có người tới, mọi người cẩn thận chút!”
Hắn vừa dứt lời liền thấy mấy chục bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt các nàng, ngay cả thời gian để chốn cũng không có.
“Người tới là khách, tộc trưởng chúng ta mời mấy vị vào trong thánh địa ngồi một lát.”
Một lão già trên đầu cắm lông vũ trắng, có vòm râu quai nón tách đám người ra, liếc nhìn bốn người Ứng Hiểu Nguyệt.
Tiêu Diễm Diễm khó chịu nói: “Các ngươi thế này là mời hả, chỉ sợ muốn bắt chúng ta thì có.”
“Là mời.” Lão già râu trắng thản nhiên nói: “Hơn nữa người các ngươi muốn tìm, đồ các ngươi muốn tìm, việc muốn biết đều sẽ được tộc trưởng chúng ta giải đáp.”
Tiêu Diễm Diễm lại hỏi: “Tộc trưởng của các ngươi là ai?”
“Ngươi hỏi tộc trưởng cũ hay là tộc trưởng mới?” Lão già râu trắng hỏi.
Ứng Hiểu Nguyệt cảm giác có chút không đúng: “Từ khi nào mà các ngươi có hai tộc trưởng?”
“Đương nhiên là vừa nãy.” Lão già kia cười đáp: “Tộc trưởng mới tên là Hạ Thiên, có lẽ các ngươi đều biết nhỉ!”
“Ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận