Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2350. Bạo Vũ Hoa Lê Châm

"Công tử à, vừa nãy ngươi quá dễ dãi với những tên bại hoại đó, hẳn là bắt bọn họ xin lỗi các tiểu hòa thượng trước, sau đó đánh cái mông của bọn chúng." Tiêu Tú Nhi vẫn tức giận bất bình.
Phong Thiên Linh cũng cảm thấy làm như vậy là ổn thỏa rồi.
Hạ Lãnh quan sát trai đường một thoáng, lại nhìn những hòa thượng kia, thấp giọng hỏi: "Lúc các ngươi vừa mới tiến vào, có ngửi thấy cái mùi lạ gì không?"
"Đồ ăn chay có mùi thơm lắm." Tiêu Tú Nhi không chút nghĩ ngợi đáp lại, nói xong liền tỉnh ngộ ra: "Hình như không có gì lạ cả, công tử ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Hình như ta ngửi thấy được." Sắc mặt của Phong Thiên Linh khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Là mùi máu tanh."
Tiêu Tú Nhi phản bác nói: "Mới nãy chẳng phải những tên đó dẫn theo một con gà chết hay sao? Nhất định là mùi máu tanh trên người con gà chết đó."
"Không phải." Phong Thiên Linh nhỏ giọng nói: "Là mùi máu người."
Tiêu Tú Nhi ngẩn người, sau đó sợ đến nỗi cả người giật nảy mình: "Tiểu Linh, ngươi đừng làm ta sợ."
"Ngươi cũng ngửi thấy sao?" Hạ Lãnh ngoài ý muốn nhìn Phong Thiên Linh một cái, sau đó chợt nhớ ra: "Ờ ha, ngươi đã từng nói ngươi khá mẫn cảm với mùi hương, thế ngươi có thể đoán được nó phát ra từ đâu không?"
Phong Thiên Linh trả lời: "Phát ra từ trên người mấy tên khi nãy."
"Thế thì đúng rồi." Tiêu Tú Nhi hững hờ nói: "Loại người như bọn họ rất thích đánh nhau, nói không chừng là lúc đánh nhau, để lại vết thương gì đó thì sao."
Lời này cũng không sai, thân là người trong giang hồ, bị thương cũng là chuyện thường như cơm bữa, quả thật không có gì để bàn cãi.
Trong lòng Hạ Lãnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không có nói trước mặt hai tiểu cô nương, vẫn là chờ tới tối thương lượng với Cơ Cửu một chút đã.
Ăn xong cơm chay, bọn Hạ Lãnh cũng không có tâm tình đi dạo, mà là cùng trở về phòng.
Hạ Lãnh chờ Cơ Cửu trở về, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thấy Cơ Cửu, mà trái lại là Khổng Thanh Tùng tìm đến.
"Sắp tới rồi, Lãnh công tử, chúng ta cùng đi Lăng Vân Đình thôi, nơi đó là nơi tuyệt hảo để ngắm mưa." Khổng Thanh Tùng gõ cửa phòng Hạ Lãnh, cười ha hả nói.
"Được, làm phiền Khổng công tử dẫn đường." Hạ Lãnh không nói gì thêm, dứt lời liền ra khỏi cửa cùng Khổng Thanh Tùng.
Tiêu Tú Nhi có lẽ là vì vừa mới ăn cơm xong, tinh thần có chút uể oải, nên giờ chỉ thấy cực kì buồn ngủ, không muốn đi đâu cả.
Còn Phong Thiên Linh, nàng là người Vân Châu, đối với cảnh mưa cũng không có hứng thú gì cho lắm, nên lựa chọn đi ngủ sớm với Tiêu Tú Nhi.
Khổng Thanh Tùng bỗng nhiên giả vờ ‘vô tình’, hỏi: "Lãnh công tử, vị thị vệ kia của ngươi đâu, làm sao không thấy bóng dáng của hắn?"
"Hắn nhàn hạ quen rồi, đoán chừng là đi đâu đó tìm rượu để uống ấy mà." Hạ Lãnh thuận miệng đáp.
"À, là vậy sao." Khổng Thanh Tùng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Lãnh công tử khách sáo quá rồi, nếu muốn rượu thịt thì có thể lén lút nói với Khổng mỗ, tuy chùa có thanh quy giới luật, nhưng không phải dùng để ràng buộc người như chúng ta, chỉ cần không gióng trống khua chiêng là được."
Hạ Lãnh cũng nở nụ cười, nhưng không nói gì thêm.
"Vừa nãy phía sau núi Phi Lai Tự xảy ra chút chuyện, không biết Lãnh công tử có biết không?" Sau khi đi được một lúc, Khổng Thanh Tùng bỗng dưng lại hỏi một chủ đề khác.
"Chuyện gì?" Hạ Lãnh quả thật không biết.
Khổng Thanh Tùng khẽ cau mày: "Có ba tên giang hồ bị giết chết ở sau núi trong rừng, tử trạng khá thảm, khắp toàn thân hình như bị ám khí gì đó xuyên qua."
"Hả?" Hạ Lãnh lập tức nghĩ tới mấy người gây sự trong trai đường.
Khổng Thanh Tùng nghĩ rằng Hạ Lãnh cảm thấy hứng thú, nói tiếp: "Ngược lại là giống với Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong truyền thuyết đến mấy phần."
"Ở đây cũng có Bạo Vũ Lê Hoa Châm à?" Hạ Lãnh có chút kỳ quái hỏi.
"Ha ha, đừng bảo Lãnh công tử cho rằng Bạo Vũ Lê Hoa Châm là đồ vật đặc biệt ở đâu đó đấy nha?" Khổng Thanh Tùng cười nói.
Hạ Lãnh vẫn cho rằng Bạo Vũ Lê Hoa Châm là đồ vật hư cấu trong một số tiểu thuyết võ hiệp ở trái đất, không ngờ ở Tiên Vân đại lục vậy mà lại nghe được cái từ này: "Ngươi có chắc là Bạo Vũ Lê Hoa Châm không?"
"Cũng không chắc lắm." Khổng Thanh Tùng lắc đầu, "Bởi vì trên người bọn hắn chỉ tìm thấy lỗ kim dày đặc, nhưng lại không tìm thấy cây kim tiêm nào."
Hạ Lãnh lại hỏi: "Biết là ai giết bọn chúng không?"
"Không biết nữa." Khổng Thanh Tùng lại lắc đầu, sau đó nhìn Hạ Lãnh: "Chỉ là nghe người ta nói, hình như buổi chiều Lãnh công tử có xảy ra xung đột với bọn họ ở trai đường, phải không?"
Hạ Lãnh không khỏi nở nụ cười: "Ngươi nghĩ là ta làm à?"
"Cũng không phải." Khổng Thanh Tùng nhìn chằm chằm Hạ Lãnh mấy giây, cuối cùng lại lắc đầu: "Chẳng qua là cảm thấy vụ việc có chỗ kỳ quặc, muốn nhắc nhở Lãnh công tử cẩn thận một chút."
"Đa tạ nhắc nhở." Hạ Lãnh lơ đễnh nói cảm tạ.
Khổng Thanh Tùng đột nhiên nở nụ cười, nói với Hạ Lãnh: "Thật ra ở quận Bắc Vân, ngôi chùa này còn có một chuyện ma khá thú vị, Lãnh công tử có nghe nói qua chưa nhỉ?"
Hạ Lãnh lắc đầu: "Có nghe nói qua, ngôi chùa này là nơi mà tất cả oan hồn ở quận Bắc Vân tụ họp lại, mỗi khi đến rằm tháng bảy, oan hồn sẽ tụ tập ở đây, tìm kiếm cao tăng đại năng giúp chúng siêu thoát."
Khổng Thanh Tùng trêu đùa nói: "Ngươi nói thử xem mấy vong hồn chết ở sau núi, liệu chúng có du đãng ở trong chùa không?"
Lúc này, mưa càng lúc càng lớn, trong không khí tràn ngập hơi nước, làm cho cả ngôi chùa Phi Lai Tự như thể là đang ngâm mình trong mây xanh lúc ẩn lúc hiện, như bồng lai tiên cảnh.
Trên trái đất, Hạ Lãnh đúng thật là chưa từng thấy loại mưa này, hạt mưa như ngọc, rơi xuống từ trên không trung, sau đó rơi xuống mặt đất, vỡ thành bọt phấn đầy đất.
Những hạt mưa bọt phấn kia, lại bị gió nhẹ thổi bay, từng viên một, từng viên một, bay như thể là có sinh mạng vậy, gặp người liền sẽ tránh lui.
Lúc này, trong mưa bụi, một vệt đao ảnh, đẩy ra tầng tầng lớp lớp hơi nước, cấp tốc đâm về phía Hạ Lãnh một cách âm thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận