Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3318: Lại là Thiên Cung

Chưởng ảnh trùng trùng, che khuất bầu trời.
Trong tầng mây còn có âm thanh như sấm chớp.
Một lát sau, một luồng uy áp khổng lồ giống như thái sơn băng lâm nhanh chóng hạ xuống.
Gương mặt xinh đẹp của Y Tiểu Âm không khỏi biến sắc.
Mặt Hạ Thiên vẫn không chút biểu cảm, vẫn hờ hững như cũ.
Bên dưới bọn họ, nhà ở đã không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
“A, bác sĩ Chu.” Y Tiểu Âm lấy lại tinh thần, kinh hô một tiếng.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Y Y, nàng đừng khẩn trương, ta cũng không có nói bác sĩ Chu kia ở trong căn nhà đó mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Y Tiểu Âm thở phào một hơi, nhìn chưởng ảnh đã nhanh chóng đập đến trước mặt.
“Vợ Y y, không cần nhìn đâu. Mấy loại chưởng pháp này chỉ dùng để hù dọa người.” Hạ Thiên bĩu môi, khinh thường nói: “Nhìn thì rất lợi hại, thật ra lại chẳng có lực sát thương.”
“Chàng khẳng định?” Y Tiểu Âm nửa tin nửa ngờ. Nàng biết, bất kỳ công kích nào đối với Hạ Thiên cũng chỉ là gãi ngứa cho hắn, nhưng đối với người khác thì chưa hẳn.
“Vậy thì nàng cứ nhìn xem.” Hạ Thiên lãnh đạm xoay người, chậm rãi bóp quyền, đánh tới chưởng ảnh đang che khuất bầu trời.
Một quyền đánh ra.
Chẳng có gì lạ.
Nhưng chưởng ảnh che khuất bầu trời lại giống như quả bóng đụng phải kim tiêm, trong nháy mắt sụp đổ, tản mạn khắp nơi.
“Muốn đánh nhau thì ra đây, cần chi phải dùng mấy mánh khóe dở tệ như thế.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Bên trong tầng mây, tiếng sấm sét vẫn còn vang lên ầm ầm.
Một giọng nói tràn ngập tức giận mắng to: “Tiểu tử, ngươi đừng có ỷ mình có chút bản lãnh thì không coi ai ra gì.”
“Ta không phải có chút bản lãnh mà là vô địch thiên hạ.” Hạ Thiên phản bác: “Loại ngu ngốc như ngươi mới là có chút bản lãnh đó.”
“Cuồng vọng!” âm thanh kia quát lớn: “Trung Quốc có thể mặc cho ngươi trên nhảy dưới tránh nhưng nơi này không phải địa bàn của ngươi. Ngươi thức thời thì lập tức cút về, nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi tuyệt đối đừng nên khách sáo, có chiêu thức gì thì dùng hết ra đi.” Hạ Thiên khiêu khích, lại còn khinh bỉ nói: “Tuy nhiên, chiêu thức nhìn thì ngon mà không dùng được như vừa rồi thì đừng nên dùng nữa.”
“Tiểu tử, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” âm thanh kia hiển nhiên đã bị Hạ Thiên chọc tức triệt để: “Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không biết trân quý, vậy thì ngươi đi chết đi.”
Bên trong tầng mây, lôi đình cuồn cuộn.
Bỗng dưng, một luồng thiểm điện bổ xuống đầu Hạ Thiên.
Hạ Thiên gần như không có thời gian kịp phản ứng, lập tức bị đánh trúng.
Nơi hắn đứng bị đánh thành một cái hố to, không thấy bóng dáng của hắn đâu.
“Ha ha ha, nói cho lợi hại, kết quả ngay cả một luồng thiểm điện của ta cũng không chịu được.” âm thanh kia không khỏi cười như điên.
“Cười xong chưa?” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên sau lưng ông ta.
Người này vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang cười hì hì nhìn mình.
Người kia kinh ngạc không thôi, tiện tay cầm lấy một tia chớp quật mạnh về phía Hạ Thiên: “Vừa rồi may mắn để ngươi tránh thoát, bây giờ ta chắc chắn sẽ oanh sát ngươi thành cặn bã.”
“Được rồi, ngươi xong chưa?” Hạ Thiên có chút khó chịu trừng mắt nhìn đối phương: “Ngươi cho rằng mấy tia chớp rách nát này của ngươi hữu dụng đối với ta?”
Nói xong, Hạ Thiên cũng không tiếp tục né tránh, hời hợt khoát tay, nắm chặt tia chớp mà đối phương ném tới.
Động tác nhìn rất tùy ý, giống như nắm con gà con trong tay.
“Không thể nào?” Người kia kinh ngạc đến tròng mắt như muốn rơi xuống.
Hạ Thiên uể oải ngáp một cái: “Không còn chiêu nào khác nữa sao?”
“Thần Điện Hồi Triều.” Người kia kết một thủ ấn, chỉ vào Hạ Thiên: “Kinh Lôi Nhất Khiếu.”
Chỉ thấy tất cả sấm sét bên trong tầng mây đột nhiên phun trào, như trăm sông đổ về một biển, toàn bộ nhào về phía Hạ Thiên.
Đồng thời, sấm sét Hạ Thiên nắm trong tay cũng không thành thật, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của hắn.
“Chẳng thú vị gì cả.” Hạ Thiên không kiên nhẫn, tiện tay bóp nát tia chớp.
Bốp.
Tiếp theo, người kia cảm thấy có một nắm đấm đập thật mạnh vào mặt của mình.
Bên tai ông ta còn nghe tiếng của Hạ Thiên: “Ngươi thích chơi sấm sét đúng không? Vậy ta sẽ cho ngươi chơi thoải mái luôn.”
“Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra.” Gương mặt người kia bị Hạ Thiên nắm chặt, thậm chí cơ thể cũng không thể động đậy.
Lúc này, ông ta nhìn thấy rõ ràng lôi điện như nước thủy triều đang chuyển hướng lao về phía ông ta.
“Thả ta ra, mau buông ta ra, sẽ chết người đấy.” Người kia nhìn thấy thủy triều lôi điện càng lúc càng gần, không khỏi kinh hoàng thất thố, vội kêu lên: “Ta là người Tiêu gia Thiên Cung. Nếu ta bị tổn thương dù chỉ một chút, cho dù các ngươi trốn về trong nước, các ngươi cũng sẽ chết không… A!”
Lời còn chưa nói hết, lôi điện cuồn cuộn giống như thủy triều đánh vào cơ thể của ông ta. Ông ta lập tức phát ra tiếng tru như heo bị chọc tiết.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Hạ Thiên móc móc lỗ tai, hờ hững hỏi.
Người kia đang bị lôi điện oanh tạc, không có cách nào trả lời vấn đề này.
“Ông ta nói ông ta là người Tiêu gia Thiên Cung.” Y Tiểu Âm chậm rãi bước đến, liếc nhìn thương thế của người kia.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lại là Thiên Cung. Nếu không, bây giờ ta sẽ trực tiếp tiêu diệt tổ chức rách nát này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận