Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2531: Rốt cuộc là nam nhân như thế nào?

Sau khi Hạ Thiên cúp điện thoại, liền đi tìm Y Tiểu Âm và Lam Y Nhân.
"Sao lại về rồi?" Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên một cách khó hiểu.
Hạ Thiên đáp lại: "Nữ nhân kia hẹn ta ăn cơm tối."
Lam Y Nhân ngẩn người, hỏi: "Nữ nhân nào?"
"Chính là vị lão sư của đại học Giang Hải.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
"Không phải chứ, Bàng giáo sư hẹn chàng ăn cơm ư?" Lam Y Nhân kinh ngạc không thôi che miệng lại: "Chồng, từ bao giờ mà gu của chàng trở nên mặn thế?"
Hạ Thiên giơ tay liền đánh Lam Y Nhân một cái, khó chịu nói: "Còn dám đùa giỡn chồng, muốn ăn đòn!"
"Chồng, ta không dám, thả ta ra đi, đừng làm ta bẽ mặt." Lam Y Nhân cũng không muốn mất thể diện trước mặt Y Tiểu m, đỏ mặt né khỏi lồng ngực Hạ Thiên: "Người mà chàng nói là Bàng Thu Thủy, đúng không."
"Đúng vậy." Hạ Thiên gật gù.
Y Tiểu Âm mặt lạnh như tiền, lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi cứ đi đi, cần gì nói cho bọn ta?"
"Chẳng lẽ chàng sợ bọn ta ghen à?" Lam Y Nhân cười khanh khách, nhìn Hạ Thiên.
"Dĩ nhiên không phải, ta đã đáp ứng nàng." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Sở dĩ nói cho các ngươi, là vì nữ nhân kia có vấn đề, lần hẹn ăn cơm tối này nhất định sẽ làm không ít trò khỉ, nên ta nhắc cho các ngươi trước."
Y Tiểu Âm có chút kỳ quái, nhìn Hạ Thiên: "Chẳng phải ngươi luôn làm việc theo ý mình sao? Từ khi nào mà ngươi biết báo cho người khác trước vậy?"
"Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ." Hạ Thiên không có giải thích nhiều, chỉ nói một câu.
Lam Y Nhân ôm eo của Hạ Thiên, cười nói: "Ta biết chàng đang quan tâm bọn ta, nhưng ta vẫn ưa thích chồng trước kia hơn, muốn làm gì thì làm đó, không cần lo trước lo sau, bọn ta cũng chẳng phải điểm yếu của ngươi, mà vừa hay là bến cảng của ngươi."
Hạ Thiên bĩu môi: "Ta không có lo trước lo sau."
"Vậy chàng còn chờ gì nữa, hẹn hò với con gái không thể đến trễ nha." Lam Y Nhân cười rồi sửa sang lại quần áo và tóc tai cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận miệng nói: "Tiểu Y Y, nàng nghĩ nhiều quá rồi, nữ nhân đó không phải là gu của ta, ta cũng chẳng có ý đồ gì với nàng."
"Có phải hay không cũng chẳng sao cả, bọn ta đều không ngại." Lam Y Nhân cười hì hì, nói.
"Thôi được, chờ tới tối ta trở về tìm nàng tính sổ sau." Hạ Thiên trừng Lam Y Nhân một cái, "Hiểu lầm chồng của mình, thì phải bị trừng phạt."
Lam Y Nhân liếc mắt đưa tình với Hạ Thiên: "Chồng, tối nay nhân gia sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi về."
"Khỏi chờ tới tối, bây giờ ăn ngươi luôn!" Hạ Thiên trực tiếp đè yêu tinh mê người này ngã xuống ghế sa lon, bắt đầu gặm.
Ở bên cạnh, Y Tiểu Âm không khỏi lắc đầu thở dài, chẳng muốn nhìn hai người này “ân ái” với nhau, trực tiếp cầm lấy tài liệu trở về phòng của mình.
...
Cổng trường đại học Giang Hải.
"Này, Thu Thủy, đừng bảo ngươi bị cho leo cây đó nha." Hoa Tư Dung ăn mặc khá là hở hang, có hơi bất mãn nói, "Còn nữa, tại sao chúng ta không đi đặt nhà hàng hay gì đó đi, mà cứ phải đứng chờ ở nơi công cộng này?"
Bàng Thu Thủy lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không, chuyện mà hắn đã đáp ứng, xưa giờ sẽ không lỡ hẹn, hơn nữa còn nửa tiếng lận cơ mà." Lại cười cười giải thích, "Địa điểm mà ta hẹn hắn chính là cổng trường học, cho nên chỉ có thể chờ ở đây."
"Bây giờ đã mấy giờ rồi, còn chưa thấy người đâu." Hoa Tư Dung mất kiên nhẫn, không nhịn được nhổ nước bọt: "Người này thật sự là quá tệ, để hai đại mỹ nữ chờ ở bên ngoài lâu như vậy? Lẽ ra hắn phải lo âu thấp thỏm ở đây chờ sẵn chúng ta chứ?"
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Bàng Thu Thủy có chút cảm khái, nói: "Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, hơn nữa đều là mỹ nhân tuyệt sắc chân chính, ta so với các nàng, chỉ là một cô bé lọ lem mà thôi."
"Ngươi đang nói tiếng người đấy à?" Hoa Tư Dung trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin: "Bàng Thu Thủy, thế ngươi đặt bổn cô nương ở đâu vậy, lẽ nào bổn cô nương còn thua cả cô bé lọ lem?"
Bàng Thu Thủy không khỏi cảm thấy buồn cười, nói với bạn thân suýt nổi khùng của mình: "Được rồi, là ta sai, ngươi bớt nóng. Nếu mà ngươi không đợi được, thì không cần chờ với ta. Vốn dĩ là ta hẹn gặp mặt hắn, có chuyện cầu hắn, ngươi không cần đi cùng với ta."
"Không được, hôm nay ta nhất định phải gặp người này." Hoa Tư Dung chống cằm, tỏ vẻ mình đang tức giận, "Rốt cuộc là dạng nam nhân cực phẩm gì, vậy mà có thể mê hoặc ngươi thành ra như vậy."
Hai đại mỹ nữ đứng ở trước cổng trường đợi người, cảnh tượng này quả thật cũng thu hút rất nhiều người chú ý.
Chỉ chốc lát sau, xung quanh hai người bọn họ bắt đầu có không ít nam nhân vây quanh, đều đang nghĩ chiếm tiện nghi, hoặc là hấp dẫn sự chú ý của giai nhân.
Trong đó cũng có học sinh và lão sư nhận ra Bàng Thu Thủy và Hoa Tư Dung, nhao nhao đăng status, càng dẫn tới nhiều người đến vây xem hơn.
Lại qua khoảng chừng mười phút, chỉ thấy một chiếc xe benz màu trắng lái đến trước hai người.
Sau khi cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt da nhờn liền lộ ra.
"Thu Thủy, Tư Dung, sao các ngươi lại đứng trước cổng trường học thế này." Nam tử da nhờn cười hì hì, nói với hai nữ: "Muốn đi đâu, ta chở các ngươi một đoạn cho."
Bàng Thu Thủy lườm người này một cái, lạnh nhạt nói: "Đa tạ Hàn viện trưởng, bọn ta cũng không có đi đâu cả, đang đợi người thôi."
"Đợi người?" Nam tử da nhờn cười khẽ hai tiếng, "Ta thấy hai vị lão sư chờ ở đây cả buổi trời rồi, chắc là người hẹn sẽ không đến. Chi bằng đi ăn một bữa tiệc cùng ta đi, có mấy nhân vật lớn đều đang ở đấy, bọn họ đã ngưỡng mộ thanh danh của Bàng lão sư và Hoa lão sư từ lâu."
"Không cần." Bàng Thu Thủy lại từ chối lần nữa, "Chúng ta có hẹn rồi."
Hoa Tư Dung cũng không muốn xã giao với nam tử da nhờn, trực tiếp nói: "Nếu Hàn viện trưởng đã có hẹn với các nhân vật tai to mặt lớn rồi, thế thì mau đi đi, mất công tới trễ làm cho các ông lớn mất vui, đến lúc đó ngươi muốn liếm cũng không liếm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận