Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2048. Thần tiên

Mặc dù tu vi của Hạ Lãnh không cao lắm, nhưng hắn lại có một nhóm mẫu thân Độ Kiếp kỳ, mỗi ngày đều dạy phụ đạo đủ loại tu luyện cho hắn, lại thêm trong khoảng thời gian qua, hắn cũng tham gia một ít huấn luyện chiến đấu, tuy kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ, nhưng đối phó với mấy tên giặc cướp này thì dư xài.
Những tên giặc cướp kia bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Lãnh quét qua, không nhịn được có chút sợ sệt, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Ngay từ đầu bọn hắn cũng không có để ba người Hạ Lãnh vào mắt, chẳng qua là một tên công tử nhà giàu mười mấy tuổi, một thị nữ non đến mức véo ra nước và một tên phu xe mà thôi, bọn hắn cũng không hiếm thấy loại tổ hợp ấy, vài nhóm trước đó đều biến thành vong hồn dưới đao của bọn hắn.
Chỉ là không ngờ tiểu công tử nhà giàu nhìn gầy gò yếu đuối kia lại là người luyện võ, hơn nữa chỉ một kích đã đánh ngã đại đương gia của bọn hắn, chuyện đó thật sự là khiến bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
"Cút đi." Hạ Lãnh trở lại trên xe ngựa, lười lãng phí thời gian nữa, lạnh giọng nói với những tên giặc cướp kia.
Những tên giặc cướp kia đưa mắt nhìn nhau, thấy được sự nhút nhát và hoảng sợ trong mắt đối phương, ai nấy đều có suy nghĩ muốn rút đi.
"Ai dám đi, lão tử lập tức làm thịt người đó!"
Lúc này, cự hán râu quai nón nằm dưới đất chậm rãi đứng lên, xoa xoa chỗ bị Hạ Lãnh đạp, "Thật đúng là đau, nhãi ranh, sức lực của ngươi thật đúng là không nhỏ."
"Đại đương gia, ngươi không sao à." Thiếu niên giơ đao thở nhẹ một hơi.
Những tên giặc cướp khác thấy thế lại kêu gào: "Đại đương gia, làm thịt hết tất cả bọn hắn đi."
"Đúng vậy, ai bảo bọn hắn dám ra tay với ngươi."
Hạ Lãnh nhìn người này, cảm giác có chút không thích hợp, mặc dù hắn không lớn tuổi lắm, nhưng cường độ cơ thể lại không thua kém người trưởng thành bao nhiêu, tên đó ăn một cước của hắn tuyệt đối không có khả năng lông tóc không tổn thương.
Cơ Cửu cũng cảm thấy dị thường, lặng lẽ đi tới đứng chắn trước mặt Hạ Lãnh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, đảm bảo sự an toàn của thiếu chủ.
"Ta chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu xài thôi, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ." Cự hán râu quai nón nhìn Hạ Lãnh cười hì hì nói: "Ta thấy cơ thể của ngươi cũng không giống võ giả, vậy chỉ có thể là người tu tiên, vừa vặn lão gia thích nhất là làm thịt đám người tu tiên tự cho mình là mạnh nhất như các ngươi."
Hạ Lãnh không chút kinh hoảng, nhưng cũng đoán được một việc: "Ngươi không phải con người."
"Há, nhãn lực không tệ." Cự hán râu quai nón vung mạnh hoành đao trong tay, "Lão tử muốn đôi mắt ngươi, tâm can tỳ phổi thận cũng mang về, thân thể của người tu tiên là món đại bổ nha."
Nói xong, cả người cự hán râu quai nón đột nhiên phát sinh biến hóa, cơ thể hắn cấp tốc phình to cao năm, sáu trượng như được bơm hơi, nhìn càng giống như một con dã thú.
Những tên giặc cướp còn lại cũng vô cùng hoảng sợ, rõ ràng bọn hắn cũng không nghĩ đến loại tình huống đó.
"Thiếu chủ, đây là yêu nhân Hóa Hình kỳ." Cơ Cửu bảo hộ Hạ Lãnh và Tiêu Tú Nhi ở sau lưng, "Mặc dù không bằng yêu thú, nhưng cũng rất khó đối phó, ngươi và Tú Nhi tìm cơ hội đi trước đi, để ta chặn nó lại."
Cự hán râu quai nón lạnh lùng cười một tiếng: "Muốn chạy, không còn kịp rồi. Một tên Luyện Khí kỳ nho nhỏ mà lại muốn ngăn trở lão tử, nằm mơ giữa ban ngày."
Hắn bỗng dưng nhấc chân đá văng Cơ Cửu, đồng thời vung hoành đao bổ về phía Hạ Lãnh.
"Thiếu chủ!" Cơ Cửu kinh hoàng kêu to, "Mau tránh ra."
Hạ Lãnh không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ là lãnh đạm nhìn thanh đao đang bổ xuống, không có ý định né tránh.
"Ha ha, sợ đến mức trốn cũng không dám trốn rồi." Cự hán râu quai nón đắc ý không thôi, "Đáng tiếc hôm nay các ngươi đều phải chết...... Ách!"
Lời còn chưa nói hết, cự hán râu quai nón lại ngã xuống đất lần nữa, lần này là hoàn toàn ngất xỉu.
"Yêu nhân tác quái, người thấy tất trừ khử."
Lúc này, có một vòng sáng màu hồng nhạt hiện lên, có một vị tiên tử tuyệt sắc từ trong đi ra.
Một đám giặc cướp cho rằng gặp được thần tiên, nhao nhao quỳ rạp xuống đất, không ngừng kêu tiên tử.
Vị tiên tử nọ dừng ở trước mặt Hạ Lãnh, nhẹ nói: "Hạ Lãnh, ta ở Vân Châu chờ ngươi đã hai ngày rồi, tại sao bây giờ ngươi mới đến nơi đây?"
Người đến là Mộc Hàm.
Hạ Lãnh nhìn thấy Mộc Hàm cũng rất bất ngờ: "Mộc di, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?"
"Vị Cơ Nữ Hoàng kia thả tờ bản mệnh phù ở trên người của ngươi, gần giống với hệ thống GPS xác định vị trí trên Địa Cầu." Mộc Hàm giải thích.
"Vị tỷ tỷ này, ngươi là thần tiên à?" Tiêu Tú Nhi trừng to hai mắt, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Mộc Hàm cười nói: "Ta không phải là thần tiên, ta chỉ là người tu tiên mà thôi."
"Mộc di, ngươi tới đây bằng cách nào?" Hạ Lãnh hỏi.
"Ý của ngươi là vòng sáng này sao?" Mộc Hàm chỉ chỉ vòng sáng đang dần dần tiêu tán kia, "Đó là một loại truyền tống trận pháp, Mị Nhi di của ngươi đã ép hỏi ra từ trong miệng của tên sứ giả Liên minh Tu Tiên, còn có mấy cái pháp thuật nho nhỏ nữa, ngươi muốn học không?"
Hạ Lãnh bĩu môi: "Không có hứng thú."
"Ha ha, tên nhóc con nhà ngươi còn ra vẻ bình tĩnh, đáng tiếc còn kém xa cha ngươi." Mộc Hàm cảm thấy có chút buồn cười, nhìn Hạ Lãnh quả thật có vài phần thần vận như cha của hắn, "Đi thôi, đến Vân Châu Ngự Tiên tông lại nói."
Nói xong, Mộc Hàm dẫn Hạ Lãnh, Tiêu Tú Nhi và Cơ Cửu xuyên qua vòng sáng kia, biến mất ở trước mặt đám giặc cướp.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận