Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3555: Cứ xử lý thẳng ngươi là được

Mấy giây sau, Kim Ti tỷ tỷ mở to mắt, chậm rãi đứng dậy, gương mặt chỉ toàn là sự nghi ngờ: “Vì sao ta cái gì cũng không nhớ ra được?”
Nói xong, nó quay lại nhìn Kim Ti tỷ tỷ: “Ngươi có phải bác sĩ giả mạo hay không? Y thuật của ngươi không được rồi.”
“Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi có thể chất vấn bất kỳ phương diện nào của ta, nhưng chỉ có suất khí và y thuật của ta, ngươi không cách nào chất vấn.”
Kim Ti tỷ tỷ hỏi ngược lại một câu: “Nếu ta chất vấn võ công của ngươi thì sao?”
“Ta trực tiếp xử lý ngươi là được.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Ngươi cái gì cũng không nhớ ra sao?” Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc hỏi.
Kim Ti tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng: “Không có, nhưng đầu óc ta tỉnh táo hơn rất nhiều, không giống như trước kia, thường xuyên cảm giác có chút nỗi khổ riêng.”
“Đừng giả bộ nữa, ngươi rõ ràng đã nhớ lại, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Chúng ta hoàn toàn không có hứng thú muốn biết ngươi là ai. Thích nói thì ngươi cứ tự nhiên.”
Kim Ti tỷ tỷ cười hắc hắc: “Nếu ta nói, ngươi chắc chắn sẽ không đưa linh khí cho ta.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta nói cho thì nhất định sẽ cho. Đây là nguyên tắc làm người của ta. Còn ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, chẳng liên quan đến ta.”
“Ngươi đại khí như vậy sao?” Kim Ti tỷ tỷ có chút không tin tưởng cho lắm: “Nếu ta nói cho ngươi ta là người xấu, đến đây chính là để phá hư trái đất này thì sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi quá để mắt đến mình rồi. Chút đầu óc đó của ngươi còn muốn phá hư trái đất? Ngươi đừng chém gió nữa.”
“Cũng đúng.” Kim Ti tỷ tỷ cười nói: “Tuy nhiên, nếu ngươi cho ta linh khí, chẳng phải ta có thể làm được sao?”
Hạ Thiên lại càng thêm khinh thường: “Ta có thể cho ngươi thì cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”
“Vậy cũng đúng.” Kim Ti tỷ tỷ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, nhưng ta nhớ cũng có hạn, chỉ nhớ ta tên Bùi Cẩn Tư, hẳn không phải người trái đất, cũng là tu tiên giả.”
“Ta nhận mệnh của ai đó đến cái nơi bỏ đi này để quan trắc, sau đó gặp chuyện, nhục thể bị hủy, linh hồn cũng bị vây bên trong một khe hở.”
“Cũng không biết ta bị vây bao lâu, về sau thì ta bị rút đến đây, tiến vào bên trong cơ thể của một con khỉ.”
“Tu tiên giả?” Hiện tại, Nhiếp Tiểu Lý đã có thể chậm rãi tiếp nhận những thông tin này, không còn kinh ngạc như trước đó nữa.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi bị tập kích trên trái đất sao?”
“Ta cũng không biết rõ nữa. Ta không có phần ký ức này.” Kim Ti tỷ tỷ lắc đầu: “Tuy nhiên, trong trí nhớ của ta hình như có người đồng hành, nhưng hình dáng, tên tuổi ta đều không nhớ rõ.”
Hạ Thiên cau mày. Nghe Kim Ti tỷ tỷ nói, hắn đầu tiên nhớ đến liên minh tu tiên. Chẳng lẽ là người của tổ chức này phái đến điều tra tình huống?
Nếu thật sự như vậy, điều này nói rõ liên minh tu tiên đã sinh ra chú ý đối với nơi này.
Với thực lực trước mắt của hắn mà nói, muốn chống lại con quái vật khổng lồ liên minh tu tiên, hiển nhiên là lấy trứng chọi đá, cộng thêm toàn bộ mấy bà vợ của hắn cũng không mang đến tác dụng gì.
Tuy nhiên, cẩn thận suy nghĩ lại, Hạ Thiên lại bác bỏ suy nghĩ đó.
Trái đất trong mắt liên minh tu tiên chỉ là một nơi hoàn toàn bỏ đi, không đáng chú ý.
Huống chi, hắn và vợ của hắn tạm thời cũng không tạo ra phong ba gì lớn. Nói thế nào cũng không truyền đến bên kia.
“Được rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì.” Hạ Thiên ngáp một cái, lập tức ném mấy suy nghĩ loạn thất bát tao ra sau ót: “Ta rót linh khí cho ngươi trước, ngươi thành thật ở lại đây. Ngươi muốn phá hư cũng được, gây sự cũng được, tóm lại đừng làm phiền đến ta.”
“Thôi, ai phiền ai còn chưa nhất định.” Kim Ti tỷ tỷ khó chịu nhướng mắt: “Ngươi sẽ không bắt ta ngồi xuống nữa chứ?”
Hạ Thiên không thèm để ý, trực tiếp lấy ra Định Hải Thần Châm, cảm nhận biến hóa bên trong linh khí, điều chỉnh sơ qua một chút, sau đó đâm thẳng vào mi tâm Kim Ti tỷ tỷ.
Bành.
Từ đằng xa vang lên một tiếng nổ, tiếp theo đỉnh động phủ sụp đổ, mấy bóng người chậm rãi rơi xuống.
Một người dẫn đầu, người mặc kim y, trên đầu mang mặt nạ thêu sáu con mắt: “Nghĩ không ra ta lại đến muộn, nhưng cũng may không tính là quá muộn.”
Hoàng Y nhìn người dẫn đầu, lập tức cả kinh kêu lên: “Là ông ta, là ông ta, chính là ông ta. Người thần bí!”
“A, ngươi còn chưa chết sao?” Nam nhân mặc kim y cười khẽ: “Cũng không biết nên nói mạng ngươi lớn hay là Xích Nguyệt ra tay quá nhân từ.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Hoàng Y nhịn không được quát một tiếng.
“Không vội.” Nam nhân mặc kim y khoát tay, thân hình hóa thành tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, một chưởng vỗ vào ngực của hắn, thuận tay đoạt mất Định Hải Thần Châm.
Hạ Thiên đứng bất động, chịu môt chưởng này, cả người bay rớt ra ngoài, đụng bể cả vách tường.
Nhiếp Tiểu Lý mở to mắt, lập tức đuổi tới.
“Tuy nói tình huống phát sinh trái với dự đoán của ta, nhưng châm này cũng là pháp bảo không tệ.” Nam nhân mặc kim y giơ Định Hải Thần Châm có khắc hình hoa văn rồng xanh đen lên nhìn mấy lần, cười to: “Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn của ta.”
Sau đó, ông ta hời hợt nắm cổ Hoàng Y, nhấc lên giống như nhấc một con gà con.
“Vừa lúc linh khí trong người ngươi đã bị hút hết, lại dung hợp cùng một chỗ, xem như đại cáo công thành.” Nam nhân mặc kim cầm định Hải Thần Châm trực tiếp đâm thẳng vào mi tâm Hoàng Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận