Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3017: Kẻ địch của kẻ địch thì cũng vẫn là kẻ địch

Người lên tiếng là Ôn Nhu nhưng giọng nói lại không phải của bà.
Bản thân Ôn Nhu cũng cảm thấy sợ hãi, lắc đầu liên tục, khoát tay ra hiệu không phải bà đang nói chuyện.
Người trong thư phòng không khỏi cau mày.
Trương Minh Đà có chút kinh ngạc. Ông không phát hiện Ôn Nhu xuất hiện dị dạng từ khi nào. Tuy nhiên, điều này cũng khó trách. Dù sao ông cũng chỉ là bác sĩ, không phải tu tiên giả như Hạ Thiên.
Lữ Nhân cảm thấy không ổn, bởi vì nơi này là một nơi rất bí mật, bốn phía còn có thành viên Thiên Đạo tổ bảo vệ, kết quả vẫn có người xâm nhập.
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ, khó chịu nói: “Ngươi tốt nhất đứng ra đây, đừng mượn cơ thể tam sư nương ta mà gây chuyện. Nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Điều này ngươi yên tâm đi.” Miệng Ôn Nhu hoàn toàn không chịu sự khống chế của bà: “Ta không khống chế cơ thể của nàng ta, ta chỉ mượn dùng miệng và lỗ tai của nàng ta nghe mọi người thương lượng mà thôi.”
Hạ Thiên quả quyết từ chối: “Vậy cũng không được.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng câu nệ như thế.” âm thanh kia thở dài một tiếng, cố gắng thuyết phục: “Lão thái bà ở cổ địa là kẻ địch chung của chúng ta. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này?”
Hạ Thiên nhếch môi: “Đối với ta, kẻ địch của kẻ địch vẫn là kẻ địch, không thể nào là bạn được. Ngay cả mặt cũng không dám lộ, càng không xứng làm bạn với ta.”
“Ngươi đừng vội.” âm thanh kia thấy Hạ Thiên tức giận, vội giải thích: “Lão thái bà cổ địa đòi hỏi quá nhiều, chính là kẻ địch chung của chúng ta, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác. Có nhìn thấy mặt hay không cũng không có ý nghĩa, ngược lại còn sinh ra phiền phức không cần thiết, ngươi nói đúng không?”
“Không đúng.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ta cho ngươi ba giây, nếu ngươi còn không thoát ra khỏi người tam sư nương ta, ngươi cũng đừng trách ta xử lý ngươi trước.”
Âm thanh kia dừng lại một chút, sau đó tức giận nói: “Hạ Thiên, ngươi lý trí một chút được không? Đây là chuyện lớn, không phải là lúc ngươi giở tính trẻ con. Ngươi cũng không muốn người nhà, bạn bè của ngươi bị lão thái bà kia giết hại chứ?”
“Hết giờ rồi.” Hạ Thiên cách không bắn một luồng không khí ra ngoài, trong nháy mắt bắn vào miệng Ôn Nhu.
“Hạ Thiên, ngươi chờ đó cho ta, việc này không xong đâu.” âm thanh kia kêu gào một tiếng, rất không cam lòng mà rơi vào im lặng.
Lúc này, sắc mặt Ôn Nhu thay đổi, sau đó há miệng thở ra một hơi, hai tay lập tức ôm miệng thở hổn hển.
“Nàng không sao chứ?” Lữ Nhân tiến lên đỡ lấy Ôn Nhu, lo lắng hỏi.
Ôn Nhu lắc đầu: “Không sao đâu.”
“Thật kỳ lạ, chẳng lẽ tam sư nương không cảm giác có chỗ nào không thích hợp sao?” Triệu Thanh Thanh nhịn không được lên tiếng hỏi: “Hoặc sư nương đã từng tiếp xúc với đồ vật khác lạ?”
“Không có.” Ôn Nhu cau mày suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra: “Ta cũng giống như ngày thường mà thôi.”
Trương Minh Đà nhìn luồng khí biến mất, liền nói: “Là Nhiếp Khí Thuật của Nam Cương, nhưng người hẳn cách nơi này khoảng hai ngàn mét.”
Hạ Thiên nói với Triệu Thanh Thanh: “Phía Nam, cách ba ngàn mét có một tiểu viện mọc đầy lá phong. Nữ nhân ngu ngốc này hẳn ở đó.”
“Được, ta lập tức bắt người đến ngay.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu, sau đó rời khỏi tiểu viện, mang theo thành viên Thiên Đạo tổ chạy đến nơi mà Hạ Thiên đã nói.
“Ngươi cho rằng nha đầu kia có thể làm nổi không?” Trương Minh Đà chỉ theo bóng lưng của Triệu Thanh Thanh.
“Dư sức.” Hạ Thiên mỉm cười: “Tu vi của Thanh Thanh nha đầu đã trên Kim Đan Kỳ, quyền cước còn lợi hại hơn so với trước kia.”
Trương Minh Đà cảm khái: “Ta không nghĩ đến đồ đệ của ngươi lại có thể trưởng thành đến như vậy.”
“Đại sư phụ, ông không cần nản chí.” Hạ Thiên nghiêm túc an ủi: “Dù sao đồ đệ của ta vĩnh viễn không vượt qua được đồ đệ của ông. Đồ đệ của ông, mặc kệ phương diện nào cũng đều là thiên tài tuyệt thế, đệ nhất thiên hạ.”
Trương Minh Đà ngẩn ra, sau đó tức giận nói: “Da mặt của ngươi cũng dày nhất thiên hạ, cũng chẳng biết học từ ai.”
“Khẳng định không phải học từ ta rồi.” Lữ Nhân rũ sạch mọi liên quan: “Ta chỉ dạy cho nó một chút công phu, còn có kỹ năng ám sát. Nồi này, ngươi và Ngải Luân gánh đi.”
“Liên quan gì đến ta.” Trương Minh Đà cũng không tiếp nhận cái nồi này: “Trương mỗ ta hành tẩu giang hồ, coi trọng tín nghĩa. Loại da mặt dày như thế, tuyệt không phải phong cách của ta.”
Lữ Nhân ủng hộ hoàn toàn: “Chính là học từ Ngải Luân rồi.”
“Rất có khả năng.” Trương Minh Đà đồng ý, còn bồi thêm một câu: “Cũng có thể là do trời sinh.”
Ở Nam Cương xa xôi, Ngải Luân bỗng nhiên hắt xì một cái. Ông đưa mắt nhìn sắc trời. Khí hậu nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, thể chất của ông lại mạnh hơn người bình thường. Mặc dù bây giờ ông đã già, nhưng không bao giờ có chuyện cảm mạo.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta chân chính trời sinh chỉ có suất khí này thôi.”
“Thay vì ngồi đây tự tán thưởng mình, ngươi nên điều tra cổ địa Nam Cương thì hay hơn.” Lữ Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Lão thái bà kia tuyệt đối không phải phàm nhân. Nếu ngươi khinh thường bà ta, thua thiệt tuyệt đối chính là ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta ngay cả bà ta là ai cũng không biết, ở đâu ra khinh thường hay coi trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận