Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2831: Tranh đoạt đệ nhất công tử

Tin tức Triệu Thanh Thanh cường thế mang người rời khỏi Thủy Tạ Thiên Cư rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ kinh thành. Mặc dù rất ít người biết được ông chủ đằng sau Thủy Tạ Thiên Cư là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết người này là một người có mánh khóe thông thiên.
Thật ra, Thủy Tạ Thiên Cư cũng đã xảy ra mấy vụ làm loạn cách đây không lâu. Kết quả chưa đến nửa ngày, một nhóm người quỳ gối trước câu lạc bộ, dập đầu mất hai tiếng, dập đến đầu rơi máu chảy mới bị bảo an đuổi đi.
Việc Triệu Thanh Thanh xông vào Thủy Tạ Thiên Cư, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không ngăn cản được mọi người muốn xem náo nhiệt. Rất nhiều người đã nhìn Triệu Thanh Thanh và Thiên Đạo tổ không vừa mắt, cho nên bọn họ muốn mở to mắt để xem một vở kịch hay vào lúc này.
Khi Triệu Thanh Thanh áp giải đám người Quản Thiên Tiếu về lại cao ốc Thiên Đạo, trong văn phòng đã xuất hiện Triệu Hiểu Trác, còn có Viên Thế Hoàng.
“Ngọn gió nào thổi các ngươi đến đây vậy?” Triệu Thanh Thanh lấy làm lạ hỏi: “Các ngươi tìm ta có việc gì không?”
Triệu Hiểu Trác lắc đầu đáp: “Nghiêm chỉnh mà nói là đến tìm Hạ Thiên.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh một chút, ta còn muốn ngủ bù với Thanh Thanh nha đầu nữa.”
“Này, không phải các ngươi vừa ngủ dậy sao?” Triệu Hiểu Trác khó hiểu nhìn Hạ Thiên: “Mấy chuyện này có gì thú vị à? Ngủ ít cũng có chết đâu. Ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chuyện quan trọng chỉ là đối với ngươi, liên quan gì đến ta.”
Triệu Hiểu Trác cứng họng, không thể phản bác.
Triệu Thanh Thanh mỉm cười giảng hòa: “Hai người đừng đấu võ mồm nữa, vào chuyện chính đi. Ta vừa mới bắt mấy người, lát nữa còn phải thẩm vấn bọn họ nữa.”
“Ta đến đây là vì việc này.” Viên Thế Hoàng lên tiếng.
Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên: “Đám người này to lắm sao, có thể làm phiền các ngươi đến biện hộ cho?”
“Biện hộ cái gì mà biện bộ?” Triệu Hiểu Trác dụi mắt, tức giận nói: “Mặc kệ ngươi bắt ai, cứ giết hết cho ta. Mẹ nó, lão tử đang ngủ ngon, bảy tám cuộc điện thoại gọi đến, ồn ào quá.”
Viên Thế Hoàng có chút buồn cười nhìn Triệu Hiểu Trác, cũng không phát cáu, nói thẳng vào điểm mấu chốt của vấn đề: “Ngươi bắt ai, chẳng ai quan tâm cả, cái quan trọng là ngươi xông vào Thủy Tạ Thiên Cư. Có mấy gia tộc lâu đời cho người chào hỏi chúng ta.”
“Ồ?” Triệu Thanh Thanh cười hỏi: “Chào hỏi chuyện gì?”
Viên Thế Hoàng thản nhiên nói: “Bọn họ bảo ngươi thả những người kia ra, sau đó nói câu xin lỗi với ông chủ Thủy Tạ Thiên Cư.”
“Xin lỗi cái rắm.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi không cần để ý đến đám người đó. Nếu ai không phục, cứ bảo người đó đến tìm ta.”
“Đoán chừng không ai đến đâu.” Viên Thế Hoàng nói: “Ai dám trêu chọc tên sát thần ngươi chứ. Thật ra, cũng không có mấy ai biết ngươi đang ở đây. Bằng không, bọn họ còn tránh việc này không kịp nữa là.”
Triệu Hiểu Trác vẫn khó chịu như cũ: “Một đám lão già rác rưởi, cậy già lên mặt còn chưa nói, mẹ nó còn bợ đít người khác.”
“Rốt cuộc ông chủ Thủy Tạ Thiên Cư có lai lịch gì?” Triệu Thanh Thanh tò mò hỏi: “Tại sao ông ta có thể khiến cho các gia tộc lâu đời ở Kinh thành phải truyền lời cho các ngươi?”
Triệu Hiểu Trác hất cằm nói với Viên Thế Hoàng: “Ngươi nói đi.”
“Là người này.” Viên Thế Hoàng do dự một chút, lập tức vẽ một vòng tròn trong hư không, sau đó điểm chính giữa một cái: “Ngươi hẳn đã nghe nói qua về Tinh Viên Hội.”
Triệu Thanh Thanh mở to mắt: “Nói thẳng tên đi, ta không thích đoán mò.”
“Được.” Viên Thế Hoàng thở dài, chậm rãi nói: “Chính là Viên Nhất Phương. Luận bối phận, ông ta cũng thuộc thế hệ ông nội ta, nhưng tuổi tác lại không lớn lắm, khoảng bốn mươi lăm tuổi.”
“Viên Nhất Phương?” Triệu Thanh Thanh không khỏi nhớ lại: “Hình như ta đã nghe ở đâu rồi.”
Triệu Hiểu Trác lên tiếng nhắc nhở: “Nói đến, tuổi tác của ông ta ngang với bốn phận anh của ta, nhưng trong đợt tranh giành đệ nhất công tử Kinh thành lại thua một cách đáng tiếc, về sau ông ta gây ra một số chuyện nên bị bắt vào tù.”
“Ồ, có chút ấn tượng.” Triệu Thanh Thanh rốt cuộc cũng nhớ ra: “Nhưng ta nhớ trong tài liệu có ghi rằng ông ta chết rồi mà.”
Viên Thế Hoàng tiếp tục giải thích: “Năm đó, việc mà ông ta gây ra quá lớn. Để cho công chúng một câu trả lời thỏa đáng, một số tờ báo lá cải đã đăng ông ta đã chết. Trên thực tế, cho đến bây giờ, chưa có bất kỳ một thông báo chính thức nào về cái chết của ông ta. Bây giờ người này cũng đã ra tù.”
Triệu Thanh Thanh tò mò hỏi: “Một người vừa ra tù, cho dù vẫn còn thế lực, nhưng hiện tại cũng đã vật đổi sao dời, tại sao đám lão già kia lại giúp ông ta?”
“Bởi vì năm đó ông ta đã thay đám lão già đó gánh tội.” Triệu Hiểu Trác cười nhạo, có chút châm chọc: “Đám lão già tự xưng học giả kia cảm thấy xấu hổ, chẳng những giao Thủy Tạ Thiên Cư cho ông ta, hơn nữa còn gắng sức đẩy ông ta thượng vị.”
“Thượng vị?” Triệu Thanh Thanh ngẩn người: “Thượng vị gì?”
Triệu Hiểu Trác bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh: “Ta nói, dù sao bây giờ ngươi cũng là thế lực một phương ở Kinh thành, tốt xấu gì cũng nên quan tâm tình thế Kinh thành một chút chứ.”
“Có ý gì?” Triệu Thanh Thanh vẫn không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận