Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3433: Đạo lý mà ta nói thì đều là đạo lý

“Tiểu muội chân dài, nàng nói như vậy chỉ có bị ăn đòn mà thôi.” Hạ Thiên khó chịu trả lời.
Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý đã pha xong bình trà, rót cho mỗi người mỗi tách.
“Trải qua chuyện vừa rồi, ta cũng nhận ra, lễ đính hôn tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không phải cô gái ngốc mới lớn cái gì cũng không biết. Vì sự an toàn của bản thân, nàng nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Ta nhìn ra được hai vị đều có ý tốt với ta, hơn nữa bản lĩnh còn rất cao cường. Cho nên, ta muốn mời hai vị bảo vệ cho ta vào tối nay.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Bảo vệ ngươi? Ngươi xác định tối nay sẽ có nguy hiểm?”
“Nếu quả thật có người muốn ngăn cản buổi lễ đính hôn này, nhìn thấy ta không bị hạ độc chết, nhất định bọn họ sẽ dùng cách khác.” Nhiếp Tiểu Lý có chút lo lắng nói: “Bây giờ ta còn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ là một người bình thường mà thôi, thật sự không cách nào ngăn cản hết tất cả minh thương ám tiễn. Cho nên, ta đành phải làm phiền hai vị, không biết hai vị có đồng ý hay không.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không trực tiếp đồng ý, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi chỉ cần tìm hắn là được, hắn nhất định sẽ đồng ý.”
“Vợ tiếp viên hàng không, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu.” Hạ Thiên nghiêm túc đồng ý.
Nhiếp Tiểu Lý có chút hoài nghi nhìn Hạ Thiên, rồi lại ném ánh mắt cầu xin về phía Ninh Nhụy Nhụy, hiển nhiên nàng cảm thấy Hạ Thiên rất có thể sẽ làm thịt nàng.
“Ngươi yên tâm đi. Mặc dù hắn hơi háo sắc một chút, nhưng lại là một tên háo sắc rất có nguyên tắc.” Ninh Nhụy Nhụy không thể nhịn được cười nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu quá phận, ngươi từ chối hắn, trên cơ bản hắn sẽ không làm loạn đâu.”
“Trên cơ bản?” Nhiếp Tiểu Lý giật mình, hỏi ngược lại: “Nếu ngoài cơ bản thì sao?”
Ninh Nhụy Nhụy lộ ra biểu hiện tiếc nuối: “Vậy thì không còn cách nào. Chuyện mà tên háo sắc này muốn làm, người trên thế giới này muốn ngăn được hắn thật sự không có mấy ai.”
“Ninh tỷ tỷ ngươi không tính sao?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi.
“Không tính ta rồi.” Ninh Nhụy Nhụy biết rất rõ vị trí của mình. Dù sao biệt hiệu của nàng cũng là do người khác đặt, cái gì mà tiểu muội chân dài chứ? “Người có thể ngăn cản được hắn hơn phân nửa đều không ở trái đất này.”
Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn mơ hồ không rõ lời nói này, cũng chẳng biết nó có ý gì.
“Tiểu muội chân dài, nàng đang phỉ báng ta.” Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy, thoáng dùng chút lực, bất mãn nói: “Ta không phải tên háo sắc, mà là một người rất biết nói đạo lý.”
“Ừm, đạo lý của ngươi, do ngươi nói thì đều là đạo lý.” Ninh Nhụy Nhụy có chút trào phúng.
Hạ Thiên gật đầu tán đồng: “Đương nhiên rồi, bởi vì ta nói không sai. Đạo lý mà ta nói đều là đạo lý chân chính.”
“Được rồi.” Nhiếp Tiểu Lý xem như biết được một chút tính cách của Hạ Thiên.
Không bao lâu sau, Ninh Nhụy Nhụy nhận được điện thoại, lập tức cáo từ Nhiếp Tiểu Lý.
“A, Ninh tỷ tỷ, bây giờ ngươi phải đi sao?” Nhiếp Tiểu Lý có chút ngoài ý muốn: “Ngươi có thể ở lại đây tâm sự với ta. Ngươi không tham gia buổi lễ đính hôn tối nay à?”
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Chín giờ ta sẽ đến. Có Hạ Thiên ở đây, an toàn của ngươi chắc chắn sẽ không có vấn đề.” Nàng quay sang nói với Hạ Thiên: “Cho dù ngươi thích Tiểu Lý, cũng không được làm loạn, biết không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng không có kinh nghiệm ở phương diện này, nàng cũng đừng dạy ta.”
“Được, kinh nghiệm của ngươi phong phú.” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, sau đó xích lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng quên, Y tỷ tỷ chính là một vết xe đổ. Ngươi không muốn theo đuổi một bà vợ lại phải tốn hơn mười năm để hóa giải khúc mắc chứ?”
Hạ Thiên có chút im lặng: “Chuyện của vợ Y Y cũng không thể trách ta, ta không phải nam nhân tùy tiện.”
“Ngươi không phải thì không phải, ta lười đấu võ mồm với ngươi lắm. Ta đi đây.” Ninh Nhụy Nhụy cảnh cáo một phen, sau đó trực tiếp quay người rời đi.
Lúc này, Hạ Thiên quay sang nhìn Ninh Thụy Thần: “Ngươi không đi sao?”
Ninh Thụy Thần khó hiểu hỏi: ‘Tại sao ta lại phải đi? Ta đến tìm Tiểu Lý mà.”
“Ngươi hẳn nên đi mới đúng.” Hạ Thiên lẩm bẩm.
“Hẳn?” Ninh Thụy Thần cũng không hiểu được ý trong lời nói của Hạ Thiên: ‘Ta không có chuyện gì làm, ở lại đây nói chuyện với Tiểu Lý mới đúng. Nếu chẳng may có người xấu, ta còn có thể ra tay giúp đỡ.”
“Có ta ở đây đủ rồi.” Hạ Thiên khó chịu nhếch miệng.
Rốt cuộc Ninh Thụy Thần cũng hiểu ra. Hắn ta phá lên cười: “Anh rể, ngươi không muốn ta làm bóng đèn thì cứ nói thẳng, cong cong ngoặt ngoặt làm gì.”
Hạ Thiên có chút không vui: “Biết rồi tại sao còn chưa cút?”
“Không cút, ta muốn ở đây xem kịch.” Ninh Thụy Thần nằm trên ghế salon, tiện tay cầm lấy một quả táo bắt đầu ăn: “Nơi này náo nhiệt như vậy, nhất định sẽ có không ít trò hay để xem. Nếu đi thì thật là đáng tiếc.”
“Ngươi có tin ta ném ngươi xuống không?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Ninh Thụy Thần quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Tiểu Lý, ngươi cảm thấy ta phải đi sao?”
“Ngươi đừng đi, mọi người cùng nhau nói chuyện cũng được mà.” Nhiếp Tiểu Lý không dám ở một mình với Hạ Thiên, đành phải lôi kéo bạn học cũ Ninh Thụy Thần, như vậy nàng mới yên tâm được một chút.
Lúc này, bỗng nhiên có mấy người nét mặt lạnh lùng bước vào.
Trong đó có một người vọt đến trước mặt Nhiếp Tiểu Lý, đưa tay tát cho nàng một cái, miệng còn mắng: “Ngươi xem đi, cái này còn ra thể thống gì nữa. Mặt mũi của Nhiếp gia chúng ta đã bị tiện nhân ngươi làm mất hết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận