Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3993: Quả nhiên ngu ngốc thì nghe không hiểu tiếng người

Lời còn chưa nói hết, ông ta cảm thấy ngực của mình giống như có một ngọn Thái Sơn đụng trúng.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta lập tức phát hiện không ổn, bởi vì cơ thể ông ta không động đậy được, linh khí cũng không thể vận chuyển, thần diễm cũng đột nhiên bị dập tắt.
Tuy nhiên, cảnh tượng này trong mắt người khác lại có chút quỷ dị.
Bởi vì một chưởng này của Hạ Thiên hoàn toàn không có chút uy lực gì cả.
Tuy nhiên, ánh mắt Long Hưng Phong bỗng mở thật to, nửa ngày sau cũng không phát ra được âm thanh nào.
“Long đầu ngươi…” Có người nhịn không được lên tiếng hô to: “Ngươi không sao chứ?”
Lại có mấy tên hộ vệ dự đinh tiến lên tìm hiểu tình huống của Long Hưng Phong, thuận tiện bắt Hạ Thiên luôn.
Oành.
Tuy nhiên, những người này còn chưa đến trước mặt Long Hưng Phong, một luồng kình phong bỗng nhiên bạo phát, đánh bay toàn bộ bọn họ ra ngoài.
Long Hưng Phong cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình giống như bị nghiền nát, há miệng phun ra một ngụm máu, bên trong thậm chí còn có vụn nội tạng.
“Long đầu.”
Đám tân khách còn lại khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bọn họ vạn lần không nghĩ đến một chưởng của Hạ Thiên đã phế đi Long đầu. Đây là thực lực gì mà kinh khủng đến như vậy?
“Này, đừng giả bộ chết nữa.”
Hạ Thiên vỗ đầu Long Hưng Phong, lười biếng hỏi: “Ngươi còn chưa nói Long gia lão tổ đang ở đâu.”
“Ta không thể nào bán đứng lão tổ được.”
Long Hưng Phong xác thực chưa chết nhưng cơ thể lại bị trọng thương: “Bổn tọa biết ngươi nhất định là do nữ nhân kia phái đến, muốn mượn cơ hội kia gây bất lợi cho lão tổ Long gia chúng ta, nhưng gian kế của ngươi sẽ không được như ý đâu.”
Ánh mắt Long Hưng Phong nhìn bốn phía, sau đó nói với Hạ Thiên: “Cho dù ta chết đi, người của Long gia cũng chết hết, cũng tuyệt không có khả năng có người bán đứng lão tổ.”
Hạ Thiên cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu cái tên ngu ngốc đó đang nói cái gì: “Đầu óc các ngươi có bệnh à? Ta tìm Long gia lão tổ để lấy đồ mà thôi.”
“Hừ, đây không phải bệnh mà là sự kiêu ngạo của Long gia chúng ta.”
Gương mặt Long Hưng Phong vẫn là sự cuồng ngạo như cũ. Ông ta lau vết máu trên khóe miệng: “Cho dù bổn tọa chết cũng phải đồng quy vu tận với ngươi.”
Lúc này đã có không ít con cháu Long gia nghe được động tĩnh bên này, lục tục chạy đến, vây đình viện chặt đến không lọt một giọt nước.
“Không sai, Long gia chúng ta cũng không phải con dê bệnh mặc người ta chém giết.”
Một con cháu Long gia đứng dậy, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi muốn gây bất lợi cho Long gia lão tổ, muốn giết chết Long đầu Long gia chúng ta, trừ phi ngươi giết hết toàn tộc chúng ta, giết tuyệt luôn.”
“Không sai.”
“Toàn tộc Long gia chúng ta thề cùng sinh tử.”
Nhất thời, quần tình xúc động phẫn nộ.
Điều càng quỷ dị chính là, khi tộc nhân Long gia quát mắng Hạ Thiên, trong cơ thể phát ra từng tia sáng mỏng nhạt màu vàng, giống như những hạt sương, sau đó tập trung vào người Long Hưng Phong.
“Tiểu tử, ta không ngại để cho ngươi mở mắt một chút.”
Một lát sau, cơ thể Long Hưng Phong chậm rãi khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần so với vừa rồi: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi thì có thể diệt sát Long gia chúng ta sao?”
“Quả nhiên ngu ngốc thì không nghe hiểu tiếng người.”
Hạ Thiên cũng lười giải thích.
Long Hưng Phong lạnh giọng quát: “Tiểu tử, một tên đồng bọn còn lại của ngươi đi đâu rồi?”
“Đồng bọn?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lấy đâu ra đồng bọn?”
“Hừ, ngươi còn muốn chơi trò mai phục?”
Long Hưng Phong a một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Vừa rồi có người báo có hai người xâm nhập vào, hiện tại chỉ có ngươi xuất hiện. Người còn lại chẳng lẽ không phải âm thầm ẩn núp rồi mượn cơ hội đánh lén sao?”
WHạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta biết ngươi đang nói ai, hắn ta không phải đồng bọn của ta. Hắn ta đến cứu em gái của mình, hình như là bị tên ngốc nào của Long gia bắt đi.”
Nghe xong, Long Hưng Phong không khỏi quay sang nhìn thiếu phụ váy trắng.
Thiếu phụ váy trắng cũng kinh ngạc không kém. Vừa nãy nàng ta mới đề cập chuyện này với Long Hưng Phong. Nàng ta hỏi Hạ Thiên: “Vậy người kia có phải tên Thẩm Hồng Phi hay không?”
Hạ Thiên đáp: “Hình như là cái tên này.”
“Hừ, hắn đang hồ nháo.”
Thiếu phụ váy trắng lập tức lên tiếng trước Long Hưng Phong: “Vừa rồi, Long đầu ngươi cũng đã nói, người còn lại giao cho ta xử trí mà.”
Ban đầu, Long Hưng Phong muốn Hạ Thiên khai ra đồng bọn, sau đó cùng nhau giết chết trước mặt mọi người, khôi phục lại uy vọng của Long gia.
Tuy nhiên, vừa rồi cũng chính miệng ông ta đồng ý thiếu phụ váy trắng việc này.
Long Hưng Phong đành phải nhượng bộ, tuy nhiên ông ta vẫn cảnh cáo: “Hừ, ngươi tốt nhất nên xử lý cho tốt. Bằng không, ngươi đừng trách bổn tọa vô tình.”
“Được.”
Thiếu phụ váy trắng lập tức lĩnh mệnh, sau đó không nói hai lời rời đi.
Tiêu Quân Tiện cũng muốn rời khỏi chỗ này nhưng không nghĩ ra được lý do.
Cả người Long Hưng Phong giống như ống thông gió, bành trướng thành một cự nhân cao bảy tám trượng, như lôi thần nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, nếu bây giờ ngươi quy hàng bổn tọa, khai ra là ai phái ngươi đến Long gia quấy rối trước mặt mọi người, có lẽ ta sẽ đảm bảo ngươi toàn thây.”
Nói xong, ông ta lại nghiêm túc quát mắng: ‘Bằng không, bây giờ ta sẽ để cho ngươi thần hồn câu diệt, vĩnh thế không được siêu sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận