Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3505: Các ngươi không nhất định ăn thiệt, nhưng nhất định sẽ ăn thứ khác.

Bành.
Minh Khổ hòa thượng cũng không phải người biết cái gì gọi là khách sáo. Hắn ta vận khí lực toàn thân đánh về phía Hạ Thiên.
Nhưng, nắm đấm còn chưa đánh tới người Hạ Thiên, dưới chân bỗng nhiên nghiêng một cái, nắm đấm vọt dến người Minh Cát hòa thượng.
Minh Cát hòa thượng giật mình kêu lên, cuống quít nhảy đến bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được một quyền này.
Một quyền nặng nề đánh vào một tảng đá lớn cao ngang người bên đường. Minh Khổ hòa thượng không ngăn cản được, ngã xuống mặt đất.
Hắn ta vạn lần không nghĩ đến tảng đá kia đã bị nện thành hai nửa như vậy.
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi hít một hơi thật sâu. Nếu nắm đấm này đánh vào người, tuyệt đối sẽ đánh chết người.
“Này, Minh Khổ, ngươi cố ý đúng không?” Minh Cát hòa thượng tức giận đến mức thở hổn hển, tiến lên đạp Minh Khổ hai cước: “Có phải ngươi muốn nhân cơ hội này giết ta, để ngươi làm Đại sư huynh đúng không?”
Minh Khổ hòa thượng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi cái mông, cũng không phản ứng Minh Cát, ngược lại chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi không phải đứng đó để cho ta đánh sao? Vì sao lại đạp ta?”
“Ta không có đạp ngươi, là ngươi đi đường bất ổn thôi.” Hạ Thiên cười nói.
“Đánh rắm, mặt đất dưới chân ta rất ổn, nhất định vừa rồi là ngươi ngáng chân ta.” Minh Khổ hòa thượng giận tím mặt, một lần nữa đánh tới Hạ Thiên: “Lần này, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ trực tiếp đạp gãy chân của ngươi.”
Tuy nhiên, khi hắn ta còn cách Hạ Thiên khoảng một mét, dưới chân bỗng nhiên lảo đảo, cả người giống như heo bay ra ngoài, ngã theo tư thế chó đớp cứt.
“A, cứt chó?” Minh Khổ hòa thượng vừa đứng lên, phát hiện trên mặt mình dính phải mấy thứ bẩn thỉu. Hắn ta ngửi ngửi một cái, lập tức buồn nôn đến phát ói.
Hạ Thiên mỉm cười: “Ta nói các ngươi không nhất định ăn thiệt, nhưng nhất định sẽ ăn thứ khác.”
“Tiểu tử ngươi đúng là có chút thủ đoạn. Tuy nhiên, bây giờ ngươi chết chắc rồi.” Minh Cát hòa thượng chăm chú nhìn cả nửa ngày. Mặc dù hắn ta hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được tuyệt đối là Hạ Thiên đang giở trò quỷ: “Mọi người cùng nhau xông lên, trước đánh cho hắn một trận, mặc kệ sống chết.”
Đám hòa thượng kia nghe được mệnh lệnh, quả nhiên đều vung vũ khí trong tay, hung hăng đánh tới Hạ Thiên.
Bốp, bốp, bốp.
Toàn bộ số vũ khí đều đánh trúng người Hạ Thiên, không trật một cái nào, chỉ là người phát ra tiếng kêu thảm lại không phải Hạ Thiên mà là Minh Cát hòa thượng.
“Con mẹ nó, mắt của ngươi bị mù sao?” Minh Cát hòa thượng sờ cái đầu trọc bị sưng của mình: “Ngươi ở nơi đó, các ngươi đánh đầu ta làm gì?”
“Đại sư huynh, chúng ta đánh hắn mà.”
“Đúng vậy, tự nhiên ngươi chạy đến cản trở thế.”
Đám võ tăng kia cảm thấy có chút ủy khuất, không khỏi phân trần.
“Rắm chó.” Minh Cát hòa thượng chỉ vào đám sư đệ mà mắng: “Mấy người các ngươi muốn ăn đòn đúng không? Các ngươi cũng giống như tên béo kia, ngấp nghé vị trí đại sư huynh của ta?”
“Này, nếu các ngươi không còn chiêu thức gì khác, bây giờ các ngươi cút hết cho ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta và vợ tiếp viên hàng không còn phải đến vườn trà, không rảnh để ý các ngươi đâu.”
Minh Cát hòa thượng lấy lại tinh thần, không tiếp tục mắng đám sư đệ của mình nữa, quay người lại nhìn Hạ Thiên: “Xem ra, ngươi xác thực không đơn giản. Khó trách phương trượng muốn ta chú ý nhiều một chút. Nếu không lấy ra bản lãnh thật sự, rất có khả năng lật thuyền trong mương.”
“Ta cho các ngươi mười giây.” Hạ Thiên dường như không có hứng thú: “Nếu không thú vị, các ngươi cùng nhau đi ăn cứt chó đi.”
“Hừ, bây giờ ta sẽ giết ngươi chết.” Minh Cát hòa thượng bỗng dưng hét lớn một tiếng, một luồng khí tức màu đen từ đan điền dâng lên, trong nháy mắt trải rộng toàn thân, ánh mắt hiện lên sự rét lạnh, giống như ác quỷ trong địa ngục.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hòa thượng trong Vân Tiên Tự, đại đa số là tử đệ Nhiếp gia, số ít còn lại là cô nhi khác họ, nhưng toàn bộ đều do Nhiếp Vân Hải đích thân bồi dưỡng. Minh Cát hòa thượng có thể đánh ra khí tức màu đen, nói rõ tổ tiên Nhiếp gia hơn phân nửa có liên quan đến Ma tộc.
“Nào, tiếp thêm một quyền nửa của ta đi.” Minh Cát hòa thượng múa song quyền, dưới chân đạp xuống bộ pháp quỷ dị, chưa đến ba giây đã đến trước mặt Hạ Thiên, đánh ra một chiêu Song Long Xuất Hải vào đan điền của hắn.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, gương mặt cũng không có biểu hiện gì, giống như chỉ bị kiến cắn.
“Xem ngươi có thể chịu đựng đến khi nào.” Minh Cát hòa thượng cười lạnh không thôi, song quyền với khí tức màu đen đánh vào cơ thể Hạ Thiên: “Lực sát thương quyền khí của ta vô địch, sau khi tiến vào cơ thể của ngươi, trong nháy mắt sẽ phá hủy ngũ tạng lục phủ của ngươi. Chỉ cần mười giây, thất khiếu của ngươi sẽ chảy máu mà… A!”
“Tên người chết này, cút sang một bên đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nổi nữa, tiện tay quạt bay tên hòa thượng kia.
Minh Cát hòa thượng ngã xuống theo tư thế chó đớp cứt.
“Cùng nhau tiến lên hết đi, chơi chết hắn.” Mấy võ tăng khác thấy vậy, không khỏi nhìn nhau, sau đó phóng đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên giống như đập ruồi, một bàn tay vung xuống, quạt bay toàn bộ.
Bảy tám hòa thượng đều bị quăng xuống đất, làm thành một vòng tròn, chính giữa là một bãi cứt chó nát nhừ.
“A, ngươi dám sỉ nhục chúng ta.” Minh Cát hòa thượng tức giận, nổi trận lôi đình, không để ý đến việc lau đi cứt chó trên mặt và trên tay, nghiến răng mắng: “Chúng ta là hòa thượng Vân Tiên Tự, không giết chết ngươi, chúng ta còn mặt mũi nào lăn lộn ở Hoàng Sơn nữa.”
“Không có mặt mũi lăn lộn thì chết đi tốt hơn.” Hạ Thiên hờ hững nói một câu, thân hình như quỷ mị xuất hiện giữa đám hòa thượng.
“Vị tiểu hữu này, ngươi nên lưu lại một mạng cho bọn họ đi.” Lúc này, từ đằng xa truyền đến một âm thanh già nua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận