Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4264: Nếu là độc, vậy thì có thể trị

“Đại đạo tu tiên không phải một mình tìm hiểu là có thể hoàn thành.”
Vấn Thiên Đạo Quân cũng không tức giận, chỉ nghi hoặc một chút: “Tiền nhân đã mở ra một con đường, ngươi đi thuận thì có thể tiết kiệm được sức lực, còn có thể làm ít công to, cớ sao lại không làm chứ?”
“Đó là con đường của ngươi, không phải con đường của ta.”
Hạ Thiên lười biếng phản bác: “Ngươi thích thuận thì thuận chứ sao? Chờ đến khi đường không còn thuận, ngươi dự định làm sao mà thuận?”
“Vậy thì chờ người khác mở đường.”
Vấn Thiên Đạo Nhân khẽ cười một tiếng, lơ đễnh nói: “Còn nữa, chẳng lẽ công pháp mà ngươi tu luyện không phải công lao của tiền nhân sao?”
“Công pháp đúng là do người khác khai sáng, nhưng học được cũng chỉ có một mình ta.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi muốn dùng cái này để phản bác ta thì miễn đi.”
Vấn Thiên Đạo Nhân lắc đầu: “Ta không phải đến đây để biện luận với ngươi, ta đến tìm đồ đệ.”
“Nơi này không có đồ đệ của ngươi.” Hạ Thiên khoát tay nói: “Ngươi đến nhầm chỗ rồi.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cũng không nói gì thêm, bỗng nhiên đưa tay vẽ một cái vòng tròn.
Tiếp theo, vòng tròn bắt đầu lõm xuống, biến thành một khe nứt không gian. Một chiếc quan tài thủy tinh từ bên trong chậm rãi bay ra.
“Đây là quan tài của Bùi Hồng Tụ.” Cơ Thanh Ảnh lập tức nhận ra, không khỏi lạnh lùng nói: “Rõ ràng nó đang được đặt bên trong mật thất đại nội hoàng thành, tại sao ngươi lại biết?”
Nguyệt Thanh Nhã rất nhanh nghĩ đến: “Thần thức định neo. Cho dù Bùi Hồng Tụ chưa chắc là đồ đệ chuyển thế của hắn, nhưng cũng có quan hệ với hắn không ít. Có thể hạ xuống thần thức định neo, ngoại trừ huyết mạch chí tôn thì cũng chỉ có thụ nghiệp ân sư.”
“Không phải đồ đệ chuyển thế rồi sao?” An Khả Khả có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao thần thức lại có thể định neo được?”
“Chỉ cần ta không chết, nàng có chuyển thế trăm ngàn lần, ta vẫn có thể tìm được nàng.” Vấn Thiên Đạo Nhân giải thích: “Hơn nữa, nàng bởi vì độ kiếp thất bại đã dẫn phát kiếp hỏa nhập hồn. Tuy không đến mức bị kiếp hỏa thiêu chết nhưng tu vi vẫn bị hủy hết. Cho nên nàng tự động tiến vào luân hồi, muốn dùng chuyển thế chi thân để hóa giải kiếp hỏa. Đáng tiếc vẫn không có hiệu quả.”
Cơ Thanh Ảnh một lần nữa đưa ra chất vấn: “Nàng nghĩ như thế nào, làm ra sao, cách xa mấy tầng giới vực, tại sao ngươi biết?”
“Ta là sư phụ của nàng, ta đương nhiên biết.”
Vấn Thiên Đạo Nhân lấy túi tùy thân ra, dự định thu quan tài vào.
“Ta đã đồng ý cho ngươi thu sao?” Hạ Thiên khó chịu nói, đưa tay đè quan tài lại.
“Ngươi có cách chữa khỏi kiếp hỏa trong người nàng không?” Vấn Thiên Đạo Nhân lạnh lùng nói: “Nếu không có, ngươi đừng nên tùy tiện thức tỉnh nàng. Tiên độc tràn ra chính là một lời cảnh cáo. Nếu các ngươi cứ tiếp tục, về sau sẽ còn có rất nhiều độc chướng không thể tưởng tượng nổi, không phải các ngươi có thể giải quyết, càng không phải ngươi có thể giải quyết.”
“Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Hạ Thiên nói: “Trên thế giới này không có độc nào mà ta không giải quyết được.” “Thế giới này không chỉ có thiên hạ mà còn có thiên thượng. Trên thiên thượng còn có thiên thiên thượng. Trên thiên thiên thượng còn có thiên thiên thiên thượng.” Vấn Thiên Đạo Nhân ung dung nói: “Ngươi nhìn thiên địa rộng thì rộng, nhìn hẹp thì hẹp. Có một số độc ngươi chưa từng thấy qua, ngươi trị như thế nào?”
Hạ Thiên thành thật nói: “Độc chưa từng gặp qua thì cũng là độc. Nếu là độc thì có thể trị.”
“Tham vọng không nhỏ.” Vấn Thiên Đạo Nhân thở dài, sau đó nói: “Được rồi, ta không mang đi nữa, cứ để ở đây cho các ngươi. Dù sao nàng cũng là tổ tông sáng lập ra Phiếu Miểu Tiên Môn của các ngươi. Ở lại đây khả năng cũng là ý của nàng.”
Vấn Thiên Đạo Nhân vừa nói vừa tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó nói với Nguyệt Thanh Nhã: “Ở xa đến là khách, nói hồi lâu, tại sao cũng không rót cho bần đạo chén trà vậy?”
“Không cho.” Hạ Thiên bĩu môi nói: “Ngươi không xứng uống hay ăn thứ gì ở đây.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cũng không thèm để ý, tiện tay vung lên, một chén trà và một ấm trà tự động bay đến trước mặt hắn, hắn tự rót cho mình một chén trà: “Loại trà phế vật, nước cũng không đủ thanh tịnh. Tuy nhiên tay nghề pha trà còn có thể chấp nhận, miễn cưỡng cho vào miệng được.”
“Thích uống thì uống, không uống thì biến.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.
Vấn Thiên Đạo Nhân đưa mắt nhìn Hạ Thiên: “Tam thần tướng dưới tay Võ La chính là chết trong tay các ngươi?”
“Đúng.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Nếu ngươi muốn gây chuyện, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này giống bọn họ.”
“Yên tâm đi. Bần đạo chỉ đến xem tình huống một chút mà thôi.”
Vấn Thiên Đạo Nhân khoát tay, nở một nụ cười hiền lành: ‘Ta cũng muốn nhìn xem ở cái nơi tiên khí chi địa này dưng dục ra Độ Kiếp Kỳ có chất lượng như thế nào, có đủ tư cách liều mạng với chí tôn hay không?”
“Ngươi không phải người trong hội Chí tôn gì đó của liên minh tu tiên sao?”
Cơ Thanh Ảnh vẫn luôn đề phòng với người này, không hề thả lỏng cảnh giác: “Lão đạo lỗ mũi trâu, ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi đến đây để làm cái gì?”
“Bần đạo chính là chuẩn tiên trong hội Chí tôn, nhưng xếp hạng đếm ngược, không đáng nhắc đến.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười nhạt một tiếng, cũng không có phủ nhận, sau đó nói: “Tiên tử ngươi không cần phải nhìn ta thù hằn như vậy. Bần đạo cùng ngươi không có quan hệ gì, gần đây cũng không có thù hận. Ngươi cứ yên tâm đừng vội, cũng đừng nên nổi giận.”
“Trong liên minh tu tiên chẳng có người nào tốt. Tất cả đều là kẻ ngồi không ăn bám, chỉ biết giết hại tu tiên giả tầng dưới chót và lê dân bách tính mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận