Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2637: Chuyện 30 năm trước

“Đa tạ ân cứu mạng.”
Lúc này, ông cụ tóc trắng đã tỉnh, leo lên khỏi hố, thành tâm nói lời cảm ơn Hạ Thiên.
Ban đầu, ông nổi điên không hề báo trước, chân khí trong thể bạo tẩu không khống chế được. Nếu không phải Hạ Thiên kịp thời châm cho ông một châm, phóng thích chân khí cuồng bạo trong cơ thể ông ra ngoài, đoán chừng ông cũng không khác gì Mạc Thủ Huyền, bị nổ thành thịt nát đầy đất.
“A, sư tổ gia gia, ngươi không sao chứ?” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhìn thấy ông cụ tóc trắng, lập tức kêu một tiếng, vọt đến đỡ ông dậy.
“Ta không sao.” Ông cụ tóc trắng xoa đầu tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Ngươi là đứa bé tốt, tốt như phụ mẫu của ngươi vậy. Mấy năm qua vất vả cho các ngươi rồi.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm vốn đang bình thường, nghe ông nói xong, nhịn không được mà khóc lên, cũng không biết là vì ủy khuất hay là vì cái gì khác.
Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc nhìn ông cụ tóc trắng và tiểu đạo cô Niệm Tâm. Nàng luôn cảm thấy trong lời nói của ông cụ dường như cất giấu một bí mật nào đó.
“Ba vị, bộ xương già ta vừa mới mất hơn phân nửa công lực, bây giờ ta hơi mệt một chút.” Ông cụ tóc trắng cố hết sức nhấc eo lên, cười khổ nói: “Ta mời ba vị vào trong đường nội trò chuyện. Có một số việc, ta muốn tâm sự cùng ba vị.”
“Sư tổ gia gia, chỗ này…” Tiểu đạo cô Niệm Tâm chỉ vào đống bừa bộn bên ngoài.
“Đám người kia tính toán đủ kiểu, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết quá nhiều.” Ông cụ tóc trắng thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi không cần để ý đến, sẽ có người đến thanh lý tàn cuộc.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm gật đầu, cái hiểu cái không: “Vâng.”
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên sinh ra hứng thú với An Tâm quán. Nàng có rất nhiều nghi hoặc còn chưa được giải, vì thế nàng không do dự mà gật đầu. Hạ Thiên và Thạch Thuần tỏ vẻ không có ý kiến, chỉ đi theo Ninh Nhụy Nhụy tiến vào đại đường.
“Một lần nữa ta xin cảm ơn ân cứu mạng của ba vị, đồng thời cứu vãn An Tâm quán không bị đứt đoạn truyền thừa.” Tiến vào đại đường, ông cụ tóc trắng ngồi xuống, biểu đạt tấm lòng biết ơn của mình với ba người Hạ Thiên: “Ba mươi năm trước, sau khi bị tặc tử kia gây thương tích, không nghĩ đến Khâu Kiến Cơ ta lại có được ngày khôi phục thanh tỉnh, đây cũng là may mắn ông trời ban cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng: “Nghe ý của Khâu lão, chẳng lẽ Mạc Thủ Huyền không phải đồ đệ của ngươi?”
“Hắn ta tất nhiên không phải rồi. Khâu Kiến Cơ ta một đời anh minh, làm sao có chuyện thu một đồ đệ vừa vụng về vừa bẩn thỉu như thế.” Lời nói của ông cụ tóc trắng có vẻ coi thường Mạc Thủ Huyền, hoàn toàn là thái độ cực kỳ khinh thị.
Hạ Thiên cười nói: “Nhưng ngươi lại trúng chiêu của ông ta ba mươi năm trước, điều này nói rõ ngươi còn ngu hơn cả ông ta.”
“Ha ha ha, tiểu hữu ngươi đúng là người sảng khoái, nói chuyện cũng sảng khoái luôn. Ngươi nói không sai.” Ông cụ tóc trắng cũng không ngại Hạ Thiên mạo phạm, cười to hai tiếng, chợt nhớ đến một việc: “Ồ, ta thất lễ quá, ta còn chưa hỏi tính danh của ba vị ân nhân.”
Ninh Nhụy Nhụy đưa mắt nhìn ông cụ tóc trắng, thầm nghĩ thần trí của ông cụ quả nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo, nói chuyện cứ lộn đầu này xọ đầu kia.
“Các người đừng nói chuyện nữa, để ta giới thiệu.” Hai tay Thạch Thuần giang ra, cản Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, cười nói: “Ta tên Thạch Thuần, Thạch của tảng đá, Thuần của thuần khiết vô hạ.”
Tiếp theo, nàng chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Người này là Ninh Nhụy Nhụy, vận động viên thể thao nổi tiếng thế giới.”
Sau đó, nàng chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn là anh rể của ta, tên Hạ Thiên, Hạ của Xuân Hạ Thu Đông, Thiên của đệ nhất thiên hạ.”
“Được rồi, ta giới thiệu xong rồi.” Thạch Thuần cười hì hì phủi tay, vẻ mặt đang chờ được khen.
Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn không có ý kiến với hành động của Thạch Thuần.
“Thì ra là Ninh cô nương, Thạch cô nương và Hạ tiên sinh, lão đạo hữu lễ.” Ông cụ tóc trắng cung kính thi lễ với ba người: “Một lần nữa, ta cảm kích khôn cùng ân cứu mạng của ba người.”
“Ngươi đừng cảm ơn qua cảm ơn lại mãi.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Ngươi có việc gì thì cứ nói, không có việc, chúng ta xin phép rời đi.”
Ông cụ tóc trắng khoát tay, nói: “Hạ tiên sinh đừng nóng vội, lão đạo thật sự có một số chuyện muốn nói với các ngươi, cũng mong các ngươi giúp lão đạo một chuyện.”
Hạ Thiên nhếch miệng, từ chối cho ý kiến về vấn đề này.
“Khâu lão, ngươi nên nói chuyện gì đã xảy ra với Mạc Thủ Huyền đi.” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Nếu nhắc đến người, vậy thì phải nhắc đến chuyện ba mươi năm trước.” Ông cụ tóc trắng nghe Ninh Nhụy Nhụy hỏi, không khỏi chìm vào hồi ức: “Các ngươi cũng biết Chung Nam Sơn trước giờ vẫn luôn là thánh địa tu hành của ẩn sĩ tị thế. Vào thời điểm đông người nhất, toàn bộ Chung Nam Sơn có hơn vạn ẩn sĩ.”
“Ẫn sĩ là chỉ tu tiên giả sao?” Thạch Thuần ngây thơ hỏi.
Ông cụ tóc trắng do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: “Cũng không nhất định, ẩn sĩ chỉ là những người muốn thoát ly khỏi thế gian, rời xa đô thị, đến những nơi có núi để sinh sống. Tu hành chỉ là thuận tiện. Dù sao, nếu không có chuyện gì để làm, con người sẽ phát điên mất.”
“Tuy nhiên, Chung Nam Sơn cũng không lớn, chỉ có trên vạn người, cũng không khác gì thành trấn.” Thạch Thuần vẫn không hiểu: “Cộng thêm nó được khai thác du lịch, yên tĩnh ở đâu ra chứ.”
“Đúng, cũng bởi vì nguyên nhân này, có không ít người đã xuống núi.” Ông cụ tóc trắng cảm khái nói: “Nhưng có một việc đã khiến cho ẩn sĩ giảm mạnh xuống còn chưa đến năm ngàn người là chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận