Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2271. Đây chính là pháp bảo à?

"Đây chính là pháp bảo à, có vẻ cũng không có gì đặc biệt." Triệu Thanh Thanh đứng dậy, đưa tay sờ những điểm và những đường sáng kia, mới phát hiện cũng không có bất kỳ trở ngại gì, nàng cũng có thể đưa tay ra khỏi phạm vi của "Thiên Lao Tinh Quang" này, thân thể cũng không bị trói buộc.
"Đó là vì Triệu tiểu thư còn chưa cảm nhận được phần huyền diệu nhất." Nụ cười trên mặt Lạc Quyền Đông càng rạng rỡ, nói với Triệu Thanh Thanh: “Không tin thì bây giờ các ngươi thử đánh ta nữa đi."
Từ trước đến nay Triệu Thanh Thanh cũng không phải là người có tính tình tốt gì, nghe hắn nói như thế, dĩ nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp tung qua một quyền. Quỷ dị chính là, quả đấm của nàng lại có thể trực tiếp xuyên qua mặt Lạc Quyền Đông, giống như đánh trúng một ảo ảnh.
"Có phải ngạc nhiên lắm không?" Lạc Quyền Đông mở hai tay ra, sờ sờ mặt mình, còn dùng sức bấm bấm: “Triệu tiểu thư, ngươi không cần hoài nghi, ta là người thực sự tồn tại, ngươi cũng không bị ảo giác."
Triệu Thanh Thanh không tin, nhấc chân lại tung một đòn quét ngang, vẫn xuyên qua eo Lạc Quyền Đông như cũ.
Một cước này, khiến Triệu Thanh Thanh xác định được hai chuyện, một là nàng không có bị ảo giác, hai là người đối diện với nàng đúng là người thật. Như vậy trong đầu nàng lại sinh ra một nghi hoặc khó giải đáp, tại sao lại đánh không trúng?
"Hạ tiên sinh, ngươi có muốn thử không?" Lạc Quyền Đông đắc ý nhìn về phía Hạ Thiên, có chút khiêu khích đề nghị. Vì hắn biết Hạ Thiên rất lợi hại, cho nên vẫn tránh việc đối đầu trực diện với Hạ Thiên, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn thật sự không có cách xử lý Hạ Thiên, ví dụ như Thiên Lao Tinh Quang này chính là một trong các thủ đoạn của hắn.
Cho nên, hắn mặc cho Hạ Thiên đánh hắn cũng chỉ để bố trí Thiên Lao này. Hắn tự tin bất kể là ai, chỉ cần rơi vào trong thì đều không còn đường chạy trốn, mạnh như Hạ Thiên cũng không ngoại lệ.
"Không có hứng thú, trò này quá trẻ con." Hạ Thiên thuận miệng nói: “Tên ngốc ngươi còn chiêu gì khác không?"
"Ta hiểu tâm tình của ngươi, bởi vì trước kia ta cũng có kinh nghiệm." Lạc Quyền Đông ôm tay cười rất vui vẻ, bày ra bộ dạng đồng tình: “Đối với chuyện vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, con người tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác e sợ, nhưng để giữ thể diện, lại muốn làm bộ như không thèm để ý."
"Ngươi hiểu cái rắm ấy." Hạ Thiên lười biếng ngáp, “Cái lồng rách này của ngươi phải hấp thu sức mạnh của người khác mới có thể duy trì, ngươi nói nhiều lời như thế, làm nhiều chuyện như vậy không phải chỉ là muốn kéo dài thêm một ít thời gian thôi sao."
Lạc Quyền Đông ngạc nhiên, nhìn Hạ Thiên: “Ồ, ngươi đã nhận ra có gì đó không đúng, vậy tại sao còn rơi vào bẫy của ta."
"Ta muốn xem đồ ngốc như ngươi có thể bày ra trò gì." Hạ Thiên vẫn bình chân như vại, “Nếu chơi không vui, thì ngươi cứ chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi."
"Ha ha, Hạ tiên sinh, ta nghĩ ngươi hẳn là không biết sự lợi hại của Thiên Lao Tinh Quang, mới có thể... như vậy." Lạc Quyền Đông dừng hai giây, tựa hồ như đang suy nghĩ dùng từ gì cho thích hợp, một lúc lâu sau mới vỗ tay nói: “Ung dung như vậy. Nếu như ta nói cho ngươi biết chỉ cần qua tầm nửa giờ nữa, tất cả sức mạnh trên người các ngươi sẽ bị lồng giam này hấp thu không còn tí nào, sau đó để ta tùy ý sử dụng, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy không?"
"Sư phụ, người này trông thật đáng ghét, có cách nào để ta hung hăng đập hắn một trận không?" Triệu Thanh Thanh nhìn Lạc Quyền Đông đang bày ra bộ dạng tự đắc, tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu.
Hạ Thiên cười hì hì: “Thanh Thanh nha đầu, nếu ngươi muốn đánh hắn thì cứ đánh, không cần báo cáo với ta."
"Nhưng mà ta không đánh trúng hắn." Triệu Thanh Thanh hơi lo lắng, “Không biết hắn giở trò quỷ gì, mà ta không đánh trúng hắn được."
"Đó là do sức ngươi quá yếu." Hạ Thiên nghiêm trang nói: “Đánh loại đồ ngốc này phải dùng toàn lực, ra tay độc ác một chút mới trúng được."
Lạc Quyền Đông nghe nói thế, không khỏi lắc đầu, ra vẻ tiếc hận: “Xem ra hai vị vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình nhỉ, Thiên Lao Tinh Quang là pháp bảo do ta dùng chú ngữ điều khiển. Nếu như các ngươi chưa vào trong lao, ta vốn không có cách đối phó các ngươi, cho nên mới vừa rồi ta mặc cho các ngươi đánh chửi nhưng vẫn không đánh trả. Nhưng hiện tại các ngươi đã là chim trong lồng, sống chết đều do ta nắm giữ. Ta chính là Chúa Tể của các ngươi, bây giờ muốn phản kháng đã quá muộn."
"Lời này nghe ảo tưởng sức mạnh thật đấy." Triệu Thanh Thanh rất là khinh bỉ: “Làm ơn tôn trọng tuổi tác của mình chút đi, xem anime ít thôi, đọc thêm chút sách."
"Xem ra phải chịu chút đau khổ, Triệu tiểu thư mới hiểu được lời ta vừa nói." Hai tay Lạc Quyền Đông hợp thành hình chữ thập ở trước ngực, nhanh chóng bấm mấy ngón tay, sau đó đẩy ngang ra ngoài.
Chỉ thấy mấy chấm sáng tụ lại, bỗng dưng bay tới trước người Triệu Thanh Thanh.
Đợi vài giây đồng hồ, Triệu Thanh Thanh mới cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ tựa như Thái Sơn đè xuống người cô, khiến cho nàng không tự chủ được phải lùi lại mấy bước, lui tới trước gót chân Hạ Thiên, Hạ Thiên đưa tay ôm hông Thanh Thanh, mới triệt tiêu được luồng sức mạnh kia.
"Hạ tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, sức mạnh vẫn còn cường đại như vậy." Lạc Quyền Đông thấy thế, càng cười to hơn: “Xem ra ta phải tăng nhanh sức hấp thụ của Thiên Lao, nếu không thì há chẳng phải là lãng phí một tòa bảo sơn như ngươi một cách vô ích."
Hạ Thiên nghe Lạc Quyền Đông nói đến phát chán, hơi khó chịu đáp: “Vốn ta còn muốn vui đùa với ngươi thêm một chút, nhưng ngươi dám ra tay với đồ đệ ta, vậy thì đừng trách ta không nói trước đã thẳng tay giết chết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận