Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1791. Tại sao lại mang ít đồ ăn vậy chứ?

Trong giọng nói quái dị kia có một sự kích động quá rõ ràng.
"Có phải ngươi muốn an ủi bản thân rằng thật ra Vân Thanh vẫn luôn đối xử với ngươi rất tốt không, ngươi không nên suy nghĩ nhiều? Nhưng trên thực tế, thứ nàng ta mang tới cho ngươi cũng không chỉ là chỗ tốt, mà còn có chỗ xấu, những gì người gặp phải mấy ngày qua đều là do nàng ta mang tới" Giọng nói quái dị kia tiếp tục truyền đến, "Nếu ngươi đã gánh chịu nguy hiểm lớn như thế, vậy không phải ngươi nên nhận được nhiều hồi báo hơn sao?"
"Hồi báo, hồi báo cái gì?" Vân Tiểu Đông cảm giác bây giờ trong đầu mình có chút hỗn loạn, "Ngươi, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"
"Ta đã nói rồi mà, không phải ta muốn làm cái gì, mà là ngươi muốn làm cái gì, không bằng để ta hỏi thẳng một vấn đề đi, đó chính là..." Giọng nói quái dị kia cố ý dừng lại một chút, sau đó mới hỏi: "Ngươi có muốn trở thành người tu tiên không?"
Điện thoại đột nhiên cắt đứt, đối phương hỏi xong thì lập tức cúp điện thoại, mà vấn đề này lại bắt đầu quanh quẩn ở trong đầu Vân Tiểu Đông.
Ngươi có muốn trở thành người tu tiên không?
Muốn trở thành người tu tiên không?
Trở thành người tu tiên...
Người tu tiên...
...
Vân Tiểu Đông phát hiện, ba chữ người tu tiên này đã khắc sâu ở trong đầu nàng.
Người mẹ không hề già đi trong suốt mười mấy năm qua, ngược lại càng ngày càng trẻ tuổi thật ra là người tu tiên? Mà Thạch Thuần xinh đẹp khiến nàng có chút ghen ghét, dáng người cũng tốt đến mức kỳ cục thật sự cũng là người tu tiên?
Bại hoại thúc thúc Hạ Thiên cường đại cũng là người tu tiên giống như các nàng? Mà đây mới là nguyên nhân khiến cho quan hệ của bọn hắn càng thân mật hơn?
Trong lúc Vân Tiểu Đông đang miên man suy nghĩ thì Hạ Thiên thì đã trở lại biệt thự của Vân Thanh.
Thạch Thuần thật đúng là chạy về ngủ, là một người tu tiên nhưng Thạch Thuần lại ngủ nhiều giống như người bình thường. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì nàng chính là loại người tu tiên tương đối lười biếng.
Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao nàng tu tiên cũng không tốn chút sức lực nào, mà thật ra cũng không chỉ có một mình nàng, trong những cô vợ của Hạ Thiên cũng không có mấy ai chân chính nghiêm túc tu luyện.
Trong mấy năm nay, Dạ Ngọc Mị đã từng rất cố gắng tu luyện cũng bắt đầu lười biếng, đương nhiên, nhiều khi nàng lười biếng cũng ở thế bị động, bởi vì Hạ Thiên luôn quấn lấy nàng.
Mà nữ hoàng bệ hạ Cơ Thanh Ảnh ban đầu cũng có thể coi là cố gắng nhất, nhưng sau này nàng cũng không còn nỗ lực như trước nữa, dù sao nỗ lực cách mấy cũng không bằng ngủ với Hạ Thiên vài lần, thế thì còn cố gắng tu luyện để làm cái gì?
Đương nhiên, dù gì thì các nàng ấy cũng vẫn có tu luyện, còn có những cô vợ hoàn toàn không muốn tu luyện, ví dụ như Tiểu yêu tinh và Kiều Tiểu Kiều, Tiểu yêu tinh là lười biếng, Kiều Tiểu Kiều là không hứng thú.
Thật ra Vân Thanh có tu luyện, chẳng qua nàng ấy có vẻ vẫn luôn coi tu luyện như là một loại vận động.
Triệu Thanh Thanh còn đang ngủ, hết cách rồi, hôm qua quá cố gắng.
"Thật sự có chút nhàm chán nha." Hạ Thiên lại cảm thấy nhàm chán, hắn bắt đầu suy xét tới việc rời khỏi thị xã Mộc Dương, nơi này cũng không có gì để chơi.
Nhưng đối với Hạ Thiên thì rời khỏi thị xã Mộc Dương không thành vấn đề, vấn đề là đi nơi nào.
Giang Hải rất gần, nhưng hiện tại vợ Tiểu Y Y bề bộn nhiều việc, thành phố Huệ cũng không quá xa xôi, vấn đề là có vẻ tâm trạng lúc này của Tiểu muội chân dài không được tốt cho lắm, lại còn không ngoan ngoãn.
Nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ có đồ đệ mỹ nữ Triệu Thanh Thanh là ngoan ngoãn nhất. Kết quả là, cuối cùng Hạ Thiên vẫn quyết định chờ Triệu Thanh Thanh tỉnh lại rồi tính sau.
Chờ Triệu Thanh Thanh tỉnh rồi, hắn có thể cùng đi với Triệu Thanh Thanh đến chỗ khác chơi.
Còn về bây giờ, hay là lên giường ngủ chung với nàng ấy đi.
Hạ Thiên lên lầu.
Mãi tới giữa trưa cũng không xuống dưới.
Đến ba giờ chiều thì Thạch Thuần xuống lầu.
"Thanh Thanh tỷ tỷ thật sự rất có thể ngủ." Thạch Thuần bắt đầu chửi bậy Triệu Thanh Thanh.
Nửa giờ sau.
"Thanh Thanh tỷ tỷ thật quá đáng, ban ngày ban mặt lại câu dẫn anh rể." Thạch Thuần bĩu môi.
Mười phút sau.
"Anh rể có thể có chút định lực không vậy?" Thạch Thuần bắt đầu bất mãn.
Nửa giờ sau.
"Thanh Thanh tỷ tỷ, ngươi có thể nhỏ giọng một chút được không?" Thạch Thuần nhìn trên lầu la một câu.
Nhưng Triệu Thanh Thanh không những không nhỏ tiếng, mà còn lớn tiếng ưm a a hơn trước.
Hai giờ sau.
"Anh rể, Thanh Thanh tỷ tỷ, các ngươi không ăn cơm tối sao?" Thạch Thuần lại hô một câu.
Không có tiếng trả lời.
"Tạp âm ô nhiễm, ta thấy mình nên đi thì tốt hơn." Cuối cùng Thạch Thuần vẫn quyết định đi ra ngoài, nhường biệt thự này cho hai người kia.
Sự lựa chọn của Thạch Thuần vô cùng sáng suốt, bởi vì suốt buổi tối, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh vẫn không xuống lầu.
Mà Thạch Thuần cũng không trở về cả một đêm, cho đến sáng hôm sau thì nàng mới bước vào nhà.
"Anh rể, Thanh Thanh tỷ tỷ, nếu các ngươi đã tỉnh rồi thì ta mang bữa sáng về cho các ngươi đây!" Thạch Thuần la một câu, "Ta về nhà với cha ta, các ngươi có thể tiếp tục."
"Thuần Thuần, tại sao ngươi lại có thể mang bữa sáng ít như vậy chứ?" Một giọng nói truyền đến, Triệu Thanh Thanh đang đi xuống lầu, lúc này nàng đang quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt nhẹp, xem ra là vừa tắm xong.
Ừm, lúc này nhìn nàng trong dáng vẻ quấn khăn tắm tràn ngập phong tình của nữ nhân thành thục.
"Ta vừa đi vừa ăn một nửa rồi." Thạch Thuần thuận miệng nói: "Nếu Thanh Thanh tỷ tỷ chê ít vậy thì ta ăn hết đây."
"Thôi thôi, ta ăn một chút lót dạ vậy." Xem ra Triệu Thanh Thanh đã đói đến gần chết rồi, nàng vội vàng cướp lại bữa sáng, bắt đầu ăn.
"Thanh Thanh tỷ tỷ cứ từ từ ăn, ta đi đây." Thạch Thuần quyết định không chơi với hai người kia nữa, bây giờ bọn họ thật sự quá loạn, quả thực là rất độc hại cho mỹ thiếu nữ thuần khiết thiện lương như nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận