Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3706: Đây không phải vận khí mà là thực lực

“Ngươi mới là kẻ chết đấy.”
Hạ Thiên khó chịu nói.
Tiếng cười của ba người trong nháy mắt im bặt.
Bước chân nhẹ nhàng ban đầu cũng trở nên nặng nề. Khi bước vào phòng, bọn họ lập tức nhìn thấy Hạ Thiên, A Cửu, còn có Tề Ngữ Thi bình yên vô sự đứng ở đó.
“Trường Tinh Tử, chuyện gì xảy ra thế?” Tròng mắt hòa thượng mập như muốn lòi ra: “Tại sao bọn họ đều bình yên vô sự thế?”
Lão giả hói đầu cũng không thể tin nổi: ‘Không thể nào, không có lý do gì như vậy hết.”
“Xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi.” Lão đạo sĩ râu trắng rất nhanh trấn định lại, ánh mắt quét qua một vòng xung quanh: “Thế mà không bị Tiểu Huyết Nô giết chết, vận khí của các ngươi đúng là không tệ.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đây không phải vận khí mà là thực lực.”
“Ha ha, ngươi đừng nói cho ta biết, chỉ dựa vào chút bản lãnh đó của ngươi thì có thể nhìn thấu Tiểu Huyết Nô của ta.” Lão đạo sĩ râu trắng khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cùng lắm cũng chỉ tu hành mười mấy hai mươi năm, như thế nào có thể là thiên tài yêu nghiệt được chứ? Mặc kệ tu vi hay là y thuật, ngươi có thể mạnh đến mức nào?”
“Nếu Hạ Thiên yếu như ngươi nói…” A Cửu cười ha hả: “Ngươi không ngại đoán thử xem, hắn làm sao mà may mắn sống sót dưới tay đám cao thủ đó, còn tại sao thủ đoạn của các ngươi lại thất bại?”
Lão đạo sĩ râu trắng lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đơn giản là đầu cơ trục lợi, tham sống sợ chết mà thôi.”
“Chỉ có thể nói hắn là loại người hèn hạ vô sỉ, gian trá giảo hoạt mà thôi.” Lão giả đầu hói mắng to.
Hòa thượng mập không nhịn được quát lớn: “Cái này chỉ gọi là may mắn nhất thời thôi, cái gọi là người tốt không sống lâu, tai họa di ngàn năm. Hôm nay hòa thượng ta sẽ thay Phật tổ thu tên nghiệt chướng ngươi.”
“Tất cả mọi câu trả lời đều sai lầm.” A Cửu tiếc nuối lắc đầu: “Bởi vì các ngươi cứ tự cho rằng mình siêu phàm, tự cho mình là đúng, chưa từng chân chính đi tìm hiểu Hạ Thiên. Nếu các ngươi chịu khó tìm hiểu một chút, dù chỉ là một chút thôi, các ngươi sẽ không đưa ra mưu kế ngu xuẩn như vậy đâu.”
“Cửu nha đầu, nàng nói không đúng rồi.” Hạ Thiên rất có ý kiến với lời nói của A Cửu. Hắn nghiêm túc cải chính: “Đám ngu ngốc đó đánh không lại ta chỉ có một nguyên nhân, ta chính là vô địch thiên hạ.”
A Cửu gật đầu: “Được rồi, biết ngươi vô địch thiên hạ rồi.”
“Ha ha, vô địch thiên hạ, đúng là dõng dạc.” Lão đạo sĩ râu trắng cười lạnh, không khỏi lên tiếng mỉa mai: “Ngươi chỉ mới khám phá ra được Tiểu Huyết Nô của bần đạo thì đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cách cục đó của các ngươi không đáng để lo.”
Tề Ngữ Thi không khỏi mỉm cười: “Ngươi rất có thể sẽ trả giá rất lớn cho bốn chữ không đáng để lo đấy.”
“Hừ, người phải trả giá lớn chính là các ngươi.” Lão đạo sĩ râu trắng trừng mắt, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng: “Hôm nay ta sẽ báo thù cho hai vị sư điệt của ta.”
“Sư điệt của ngươi là ai?”
A Cửu nhìn lão giả râu trắng, thuận miệng hỏi: “Các ngươi là ai? Các ngươi có nên thông báo tên trước không, tránh cho đến lúc lập mộ bia cho các ngươi cũng không biết khắc chữ gì.”
“Đúng là miệng lưỡi bén nhọn.” Lão giả râu trắng cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn thông báo tên của mình: “Bần đạo chính là Trường Tinh Tử, trưởng lão phái Thái Sơn. Lăng Thiên Sơn và Lăng Thiên Phong là sư điệt của ta. Mặc kệ Hạ Thiên hay là người Tề gia, hôm nay các ngươi đều phải chôn cùng với sư điệt ta.”
“Biết rồi.” A Cửu không kiên nhẫn khoát tay, nói với hòa thượng mập: “Hòa thượng, ngươi là ai? Có thù gì với Hạ Thiên chứ?”
Hòa thượng mập cảm thấy không khí có gì đó là lạ. Trường Tinh Tử đến báo thù cho gia môn, ông ta cũng không ngoại lệ. Vì thế, ông ta hai tay hợp lại thành chữ thập, hô một tiếng Phật hiệu.
“Pháp hiệu của hòa thượng ta là Vân Bàn, đến từ chùa Phổ Độ Tây Vực.” Hòa thượng mập trầm giọng trả lời: “Hòa thượng Vân Hải của Tiên Vân Tự là hảo hữu tri giao của bần tăng. Mấy ngày trước, hắn ta đã chết trong tay Hạ Thiên. Hôm nay, ta sẽ rửa hận thay cho hảo hữu của mình.”
A Cửu gật đầu: “Hạ Thiên, ngươi được lắm, ngay cả hòa thượng Tây Vực cũng trêu chọc. Cừu nhân quả nhiên trải rộng cả nước.”
“Ta không có cừu nhân.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đám ngu ngốc đó không xứng làm cừu nhân của ta.”
A Cửu nhìn lão giả hói đầu, cười hỏi: “Vị Lôi Công lão gia gia này, ngươi và Hạ Thiên có thù oán gì chứ?”
“Ngươi mới là Lôi Công đấy. Lão phu họ Ngôn, là trưởng lão Thần Châu Cương Thi Môn.” Lão giả hói đầu hung hăng trừng mắt nhìn A Cửu, sau đó quát lớn với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi còn nhớ Ngôn Tử Mặc của Thần Châu Cương Thi Môn không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Từ xưa đến nay ta không nhớ tên của mấy kẻ ngu ngốc, huống chi còn là kẻ ngu ngốc đã chết.”
“Ngươi quả nhiên giết người không tính toán, tội ác chồng chất.” Ánh mắt lão giả đầu hói lộ hung quang: “Hắn ta chính là cháu trai của ta, đã chết trong tay của ngươi trong thí luyện Tiểu Tiên Giới cách đây không lâu. Đây là ta tự mình chứng thực qua, ngươi không cách nào chống chế được đâu.”
A Cửu nghe xong, cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ta nhớ Tiêm Tiêm đã từng nói, trong thí luyện Tiểu Tiên Giới, hình như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có một số người chết trong tay người của phái Thiên Sơn, tại sao bây giờ lại biến thành ngươi giết?”
“Không quan trọng. Cho dù không phải ta giết, đám ngu ngốc kia cũng sẽ không tin.” Hạ Thiên móc móc lỗ tai, mất kiên nhẫn nói: “Nếu bọn họ có đầu óc, bọn họ sẽ không tìm đến ta để gây phiền phức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận