Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4097: Kiếm của ngươi không tệ nhưng người thì không được

Lúc này, Hạ Thiên lơ lửng giữa không trung, thẳng tắp như cây, nhìn qua giống như cao một mét chín.
Mái tóc dài màu trắng bay trong gió.
Cơ thể trần trụi, lộ ra đường cong cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng trong trẻo.
Hắn mặc một cái quần đùi bên dưới, đôi chân dài rắn chắc vượt qua cả Dạ Ngọc Mị và Ninh Nhụy Nhụy.
Càng thêm thần kỳ chính là, gương mặt kia rõ ràng không có thay đổi nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy suất khí gấp bội, hơn nữa còn có một sự tà mị không cách nào che giấu.
Thân hình này, khí chất này… rất giống những nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, đẹp trai đến loạn tung phèo nhưng lại tà đến mức không gì sánh kịp.
“Ông… ông xã, chàng đây là…”
Lam Y Nhân nhìn thấy rõ hình dáng của Hạ Thiên, không khỏi cả kinh che miệng lại.
“Ngươi đang làm máy bay gì thế?” Tô Bối Bối cũng nhìn đến ngây người, chỉ vào Hạ Thiên, một hồi lâu mới nói ra được một câu như vậy.
Thạch Thuần cũng tham gia náo nhiệt, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc thốt lên: “Oa, anh rể, tạo hình này của ngươi cực đẹp. Ai, là ai làm cho ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm Hạ Thiên mấy lần mới lên tiếng: “Bây giờ nhìn đẹp trai hơn trước kia nhiều.”
Những người khác không nói gì nhưng cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hạ Thiên.
“Không cần lo lắng, là ta đây.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chậm rãi nói: “Ta vừa mới hấp thu sức mạnh mới, tạm thời còn chưa tiêu hóa xong. Chờ ta tiêu hóa xong, ta sẽ khôi phục lại nguyên dạng. Hơn nữa, ta cũng đã khôi phục lại tu vi Độ Kiếp Kỳ. Xử lý tên ngốc kia chỉ là việc của vài phút thôi. Mọi người lui sang một bên xem kịch là được.”
Thạch Thuần hưng phấn vọt đến, dùng tay sờ cơ bắp của Hạ Thiên: “Anh rể, tuyệt đối đừng khôi phục. Diện mạo bây giờ của ngươi mới đẹp như tượng tạc, vừa tà vừa đẹp.”
“Thuần nha đầu, ngươi muốn ăn đòn đúng không, dám chiếm tiện nghi của ta?” Hạ Thiên nhếch miệng, khoát tay ném nha đầu Thạch Thuần sang một bên.
Võ La Thần Quân không biết Hạ Thiên rốt cuộc làm sao được như vậy nhưng cũng không hứng thú muốn biết. Hắn ta lạnh giọng nói: “Ta mặc kệ ngươi đang chơi trò gì, tóm lại các ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Phù Diêu Tiên Tử có tránh cỡ nào cũng vô dụng thôi.”
“Ta không cho phép ngươi nói xấu vợ Phù Diêu của ta.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Võ La Thần Quân kinh ngạc không thôi, mở to mắt hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói rất rõ ràng rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Phù Diêu Tiên Tử đã là vợ của ta, ta không cho phép ngươi động đến nửa sợi lông của nàng, thậm chí nói xấu nàng cũng không được.”
“Bổn quân hiểu rồi.” Võ La Thần Quân giật mình: “Ta đã sớm nghe một tin đồn, nữ tử Phù Diêu giới nhất định phải giữ hoàn bích chi thân mới có thể duy trì tu vi của mình. Một khi bị người ta phá thân, bảy tám phần tu vi sẽ chuyển sang người nam. Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra, Phù Diêu Tiên Tử năm đó oai phong cả một liên minh tu tiên lại ủy thuân cho một tên sâu kiến ở một nơi rách nát. Ha ha ha…”
Bốp.
Một cái tát thật sự vang dội.
Đánh cho Võ La Thần Quân miệng phun máu tươi, răng rơi đầy đất.
“Cười đã chưa?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cho phép ngươi cười sao? Ngươi có tư cách cười sao?”
“Ngươi muốn chết?”
Mặc dù Võ La Thần Quân không thèm để ý đến ngoại thương, chúng có thể khôi phục lại như cũ bất cứ lúc nào, nhưng bị người ta sỉ nhục thì không thể nào chịu được: “Phần thân dĩ hỏa, càn khôn câu chước.”
Hắn ta giơ thanh Phần Lôi thần kiếm chém về phía Hạ Thiên.
Kiếm lên, khí lên, thiên địa giống như có cảm giác sắp bị đốt cháy.
“Hơi nóng.”
Hạ Thiên có vẻ không thích: “Nên hạ tuyết xuống đi, như vậy mới mát mẻ hơn một chút.”
Đang nói, giữa ngón tay hắn sáng lên ngân châm, đâm vào hư không một đâm.
Chỉ thấy một luồng khí mát mẽ đột nhiên sinh ra, trong nháy mắt thổi bốn phương tám hướng.
Tiếp theo, trên bầu trời thật sự có tuyết rơi xuống.
Không bao lâu sau, tuyết biến thành lông ngỗng, cảm giác nóng rực đã bị dập tắt.
“Không… không thể nào?”
Võ La Thần Quân không khỏi kinh sợ: “Cho dù nàng ta truyền hết tu vi sang cho ngươi, ngươi cũng không có khả năng sử dụng kiếp lực của nàng ta.”
“Ngươi nghĩ không ra?” Hạ Thiên cười một tiếng, lộ ra ánh mắt đắc ý: “Thế nào? Thằng ngu ngươi có muốn mở rộng tầm mắt hay không? Ta chẳng những có thể dùng kiếp lực của nàng ấy, mà còn có thể dùng tuyệt chiêu của nàng ấy.”
“Bổn quân không tin ngươi có thể thắng được ta.”
Võ La Thần Quân nổi điên, vận tất cả kiếp lực, vung Phần Lôi kiếm trong tay một lần nữa chém xuống: “Phần tâm dĩ hỏa, thần ma câu chước.”
“Huyền tiêu thanh tuyết, nhất sát phương hoa.”
Hạ Thiên nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, đạp bông tuyết dưới chân, khuấy động tuyết trên bầu trời, như châm như mưa, lại như ngàn vạn cây lê.
"Bành! Bành! Bành!"
Quyền kiếm tấn công, oanh như tiếng lôi.
Hai người bọn họ đồng thời ra tay.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Triệu Vũ Cơ cũng không đuổi theo được tốc độ của bọn họ.
Bên trong Cực Tiên mộ, tất cả các nơi gần như bị đánh trúng, đất đá bay tứ tung, giống như lúc nào cũng có thể hoàn toàn sụp đổ.
Kiếm khí đến, bông tuyết lộn xộn.
Nhưng bông tuyết rơi xuống chỗ nào, kiếm khí vô cùng sắc bén đều bị đánh nát.
Bỗng nhiên, một mảnh bông tuyết rơi trúng tim Võ La Thần Quân, lập tức máu tươi bắn ra như thác nước.
Thân hình Hạ Thiên chẳng biết từ lúc nào xuất hiện gần Võ La Thần Quân, đưa tay giữ chặt Phần Lôi kiếm, cười nói: ‘Kiếm của ngươi không tệ, nhưng ngươi thì không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận