Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3615: Xem ông ta rốt cuộc là thần thánh phương nào

Nhân viên phục vụ lập tức lắc đầu: “Mong ngươi đừng nói đùa. Thư này là do Chu công tử gửi đến, nhất định phải tự tay giao cho Lam tiểu thư.”
Ánh mắt Tiểu Chu ngưng lại, có chút chất vấn: “Ngươi chỉ là một nhân viên phục vụ, tại sao lại biết ta không phải Lam tiểu thư? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua Lam tiểu thư hay là thấy hình?”
Biểu hiện nhân viên phục vụ thay đổi, nhưng vẫn nói: ‘Ta biết ngươi không phải, cho nên ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, mời Lam tiểu thư ra nhận thư.”
“Đúng, ta không phải. Ta là trợ lý của nàng ấy, nàng ấy đang tắm, ngươi cứ đưa thư mời cho ta là được.” Tiểu Chu lạnh nhạt nói.
Nhân viên phục vụ cười lạnh, đẩy Tiểu Chu sang một bên, bước thẳng vào phòng: “Vậy thì tốt quá, ta ở đây chờ Lam tiểu thư tắm xong… A!”
Lời còn chưa nói hết, Lam Y Nhân đã trực tiếp nhấc chân đạp người này ngã xuống đất.
Ánh mắt Lam Y Nhân hiện lên lãnh ý: “Ngươi không phải nhân viên phục vụ của khách sạn.”
Tiểu Chu nhìn chằm chằm người này hơn nửa ngày, sau đó nói: “Đúng là không phải, cổ tay có vết chai, nói không chừng là một sát thủ.”
“Ta đến để đưa thư mời, không biết các ngươi đang nói gì.” Nhân viên phục vụ không hoảng không loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Y Nhân: “Ngươi mới chính là Lam Y Nhân tiểu thư. Mời ngươi nhận thư mời. Bằng không, ta cũng không tiện giao phó với Chu công tử.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Ngươi chỉ là một nhân viên phục vụ, cần giao phó gì với Chu công tử chứ?”
Gã nhân viên phục vụ cũng vẫn không sợ hãi: “Nếu ngươi không nhận thư mời, người của Chu công tử sẽ đến. Khi đó, phiền phức của các ngươi sẽ rất lớn.”
“Xem ra, hành tung của chúng ta đã bị tiết lộ.” Sắc mặt Tiểu Chu tái nhợt, có chút cảnh giác nói với Lam Y Nhân: “Lam tổng, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.”
“Không cần.” Lam Y Nhân khoát tay: “Ta muốn nhìn xem ông ta muốn chơi trò gì.” Nói xong, nàng tiện tay nhận lấy thư mời.
“Như vậy mới đúng, ngươi… A!” Gã nhân viên phục vụ còn chưa nói hết câu, kết quả mặt đã chịu một cước Lam Y Nhân. Hắn ta bay thẳng ra ngoài, đâm vào vách tường ngoài hành lang.
Tiểu Chu nhìn thấy, lúng túng nói: “Lam tổng, thân thủ của ngươi trở nên lợi hại từ khi nào vậy?”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Lợi hại sao? Cũng không tính là lợi hại.”
“Lam tổng, xem ra Chu công tử đã để mắt đến ngươi rồi.” Tiểu Chu lo lắng nói: “Tiếp theo, nhất định ông ta sẽ liên tiếp phái người đến quấy rối.”
“Không sao. Dù sao cũng quá nhàm chán, để bọn họ đến làm ồn cũng tốt.” Lòng tự tin của Lam Y Nhân không hề thua kém trước đây, hoàn toàn không để việc nhỏ kia trong lòng, bình tĩnh lật thư mời ra.
Thư mời được chế tạo từ hoàng kim, vừa mở ra, bên trong còn rơi ra một thẻ vàng.
Tiểu Chu nhặt tấm thẻ kia lên, sắc mặt tái đi: “Xem ra, lời đồn là thật.”
Lam Y Nhân vừa lật thư mời vừa thuận miệng hỏi: “Tin đồn gì thế?”
“Chính là lời đồn về Chu công tử.” Tiểu Chu đặt tấm thẻ vàng lên bàn, chậm rãi nói: “Mấy năm gần đây, thành phố Thiên Hải có lời đồn, nghe nói vị Chu công tử này rất háo sắc. Chỉ cần ông ta coi trọng nữ nhân nào, ông ta sẽ gửi cho người đó một tấm thẻ vàng có năm trăm vạn đến năm ngàn vạn bên trong. Chỉ cần nhận thẻ, đó chính là người của ông ta. Đêm đó, ông ta sẽ đến sủng hạnh.”
“Ha ha, tưởng mình là hoàng đế, đêm đêm lật thẻ à?” Lam Y Nhân cười nhạo: “Nếu không nhận thì sao?”
Tiểu Chu có chút do dự nói: “Sáng hôm sau, thi thể rất có khả năng ở trong nước.”
“Chỉ là lời đồn thôi sao?” Trong lòng Lam Y Nhân run lên: “Ông ta thật sự đã giết người?”
Tiểu Chu lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa, ta chỉ nghe nói mà thôi.”
“Hừ.” Trong lòng Lam Y Nhân bắt đầu dâng lên sát khí. Nàng ghét nhất loại người xem nữ nhân là công cụ, coi mạng người như cỏ rác.
Tiểu Chu lo lắng không thôi, vội khuyên bảo: “Dù sao nơi này cũng không phải sân nhà của chúng ta. Nếu không, chúng ta gọi một ít bảo tiêu từ Giang Hải đến.”
“Không cần.” Lam Y Nhân nhìn qua thư mời, phát hiện tối mai Chu công tử muốn mở một bữa tiệc rượu tại công quán của ông ta, đặc biệt mời Lam Y Nhân đến tham gia: “Tối mai, chúng ta cùng nhau đến bữa tiệc. Ta cũng muốn nhìn xem Chu công tử rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Tiểu Chu thấy Lam Y Nhân đã quyết, cũng không nói thêm: “Được.”
“Về thứ này.” Lam Y Nhân nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ vàng kia lên, sau đó ném qua cửa sổ.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh dưới lầu, chỉ thấy một nam nhân mặc vét trắng đang nôn nóng ngồi trên ghế salon.
“Lữ ca, Lam Y Nhân đã nhận thư mời, còn có thẻ vàng.” Không bao lâu sau, cửa thang máy mở ra, một nam nhân viên phục vụ kia loạng choạng bước ra, mặt sưng không còn hình dáng.
Nam nhân mặc vét trắng nhìn thấy, lập tức đứng lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lam Y Nhân đã từ chối?”
“Không phải, nàng ấy đã nhận thư mời và thẻ vàng.” Nhân viên phục vụ mơ mơ màng màng hồi đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Vẻ mặt nam nhân mặc vét trắng hiện lên sự hài lòng, sau đó quan tâm hỏi: “Mặt của ngươi sao thế?”
Gã nhân viên phục vụ trả lời: “Bị Lam Y Nhân đá một cước.”
“Sự việc xong xuôi, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi mười vạn, xem như tiền thuốc men.” Nam nhân mặc vét trắng vô cùng hào phóng nói.
“Cảm ơn Lữ ca.” Ánh mắt gã nhân viên phục vụ sáng lên, không còn để ý đến cơn đau trên mặt nữa.
Tâm trạng nam nhân mặc vét trắng vô cùng thoải mái. Chuyện mà Chu công tử dặn dò, hắn ta rốt cuộc cũng đã làm xong. Bằng không, khi trở về, hắn ta sẽ bị mắng. Nói không chừng còn có hậu quả nghiêm trọng hơn.
Hắn ta tươi cười bước ra khỏi khách sạn, vừa móc điện thoại định gọi điện báo cáo kết quả cho Chu công tử trước.
“Alo.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Chu công tử vang lên: “Có rắm mau thả.”
Nam nhân mặc vét trắng vô thức run lên một cái, lập tức nói: ‘Công tử, chuyện mà ngươi dặn dò đã… A!”
Lời còn chưa nói hết, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên không rơi xuống, cắm thẳng vào đầu hắn ta. Hắn ta ngay cả lời còn chưa nói xong đã bị vùi ngay giữa chợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận